Về nhà chồng được đúng một tuần, tôi còn đang ngơ ngác với bao nhiêu lễ nghi, phép tắc thì bất ngờ chị gái chồng – người đã ly hôn nhiều năm – dắt bụng bầu về nhà mẹ đẻ. Chỉ hai ngày sau, chị sinh ngay trong căn buồng cạnh gian vợ chồng tôi. Tưởng đâu cả nhà sẽ thương cảm, sẽ san sẻ cho tôi phần việc, nhưng ngược lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi: “Mợ mới về, trẻ khỏe, phải hầu hạ chị là đúng rồi.”
Tôi nai lưng dậy sớm, cơm nước, giặt giũ, bưng từng bát cháo cho chị. Nhưng điều khiến tôi nghẹn đắng là cách chị đối xử: giọng điệu hách dịch, coi tôi chẳng khác gì kẻ hầu người hạ. Có lần, tôi đang bưng mâm cơm thì chị ngang nhiên nói giữa cả nhà:
– “Mợ về cái nhà này là để hầu hạ tôi, đó là việc của mợ. Đừng có than thở.”
Cả nhà im lặng, chẳng ai bênh tôi. Tôi cắn răng chịu đựng, nhưng trong lòng dấy lên một ngọn lửa phẫn nộ. Đêm hôm ấy, tôi nằm cạnh chồng, khẽ hỏi:
– “Anh thấy như vậy có công bằng không?”
Anh quay đi, chỉ thở dài:
– “Thôi em nhịn đi, chị anh vừa sinh, cả nhà không muốn làm lớn chuyện.”
Tôi cắn môi, cảm thấy mình như người thừa trong chính ngôi nhà mới cưới. Những ngày sau, chị tiếp tục thách thức, cố tình sai vặt tôi giữa bữa ăn, bắt tôi rửa chậu tã hôi thối ngay khi vừa đặt đũa xuống. Tôi càng nhẫn nhịn, chị càng lấn tới.
Nhưng hôm qua, khi tôi đang lúi húi dọn dẹp, chị bất ngờ gằn giọng trước mặt mẹ chồng và chồng tôi:
– “Mợ này mà còn không biết thân phận thì tôi đuổi khỏi nhà ngay! Nhà này không thiếu người chăm tôi đâu.”
Tôi bàng hoàng, ngước lên nhìn cả nhà. Mẹ chồng thì gằm gằm, chồng tôi lại cúi gằm mặt. Trong giây phút ấy, tôi nhận ra: nếu tôi cứ im lặng, tôi sẽ mãi mãi bị chà đạp.
Tôi đặt chậu nước xuống, nhìn thẳng vào chị:
– “Em về làm dâu, không phải về làm đầy tớ. Nếu nhà này coi thường em như thế, em có thể bỏ đi ngay lập tức.”
Cả gian nhà bỗng lặng ngắt. Không ai ngờ một đứa con dâu mới cưới dám nói thẳng như vậy.
…
Cả nhà im phăng phắc sau câu nói của tôi. Không khí đặc quánh đến mức nghe rõ tiếng nước nhỏ giọt từ vòi bên hiên. Mẹ chồng nhìn tôi, mắt trợn trừng, định lên tiếng thì chị chồng đã quát át:
– “Mợ giỏi nhỉ, mới về nhà được mấy bữa mà dám nói năng hỗn láo như thế à? Tôi đẻ xong, chẳng lẽ không xứng để mợ hầu hạ? Cả cái nhà này sống nhờ tôi, chứ mợ là cái thá gì?”
Câu cuối vừa dứt, cả nhà sững sờ. Mẹ chồng tái mặt, chồng tôi cũng ngẩng phắt lên, mắt đỏ ngầu.
– “Chị vừa nói gì? Cái nhà này sống nhờ chị á?” – chồng tôi gằn giọng.
Chị chồng biết mình lỡ miệng, lắp bắp:
– “Thì… thì… ý tôi là… tôi mới sinh nên được ưu tiên…”
Nhưng quá muộn rồi. Bố chồng vốn từ nãy vẫn lặng lẽ ngồi uống nước chè, bỗng đập mạnh chén xuống bàn:
– “Cô im ngay! Cô tưởng cái nhà này là của cô chắc? Ly hôn rồi vác bụng về đây, cả nhà đã thương tình cho tá túc, nay còn giở giọng hách dịch với em dâu à? Mất dạy!”
Không khí bùng nổ. Tôi đứng lặng, tim đập thình thịch. Mẹ chồng cũng không bênh con gái nữa, chỉ cúi mặt, thở dài nặng nề.
Chồng tôi bước lại gần tôi, nắm tay tôi thật chặt, quay sang chị:
– “Em ấy là vợ tôi, không phải người hầu của chị. Từ giờ chị cần gì thì tự lo, đừng sai bảo bậy bạ nữa.”
Chị chồng mặt đỏ bừng, giận dữ nhưng không dám nói thêm.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi về làm dâu, tôi thấy mình được chồng bảo vệ. Tôi hiểu rằng, có những lúc phải dám đứng thẳng và lên tiếng, thì sự thật mới được phơi bày.