×
×

Kết quả x/ét nghi/ệm khiến chân tôi mềm nhũn:UT. Tai tôi ù đi, mắt tối sầm. Bác sĩ nói tôi đã để bệnh quá lâu. Tôi ngồi sụp xuống ghế, không còn nghe rõ bác sĩ đang giải thích điều gì

Tôi và My yêu nhau ba năm rồi kết hôn. Khi ấy, ai cũng nói chúng tôi là cặp đôi đẹp của khu phố: tôi trầm tính, hiền lành; My dịu dàng, kiên nhẫn và lúc nào cũng cười rất ấm áp. Làm vợ chồng bốn năm mà vẫn chưa có tin vui, thỉnh thoảng nhìn người khác ẵm con, My hay lén thở dài. Còn tôi, mỗi lần thấy vợ như thế, lòng lại đau một nhịp như tội đồ.

Sau khi đi khám, bác sĩ kết luận nguyên nhân vô sinh là do tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi như bị ai đánh mạnh vào ngực. Nhưng My không hề trách móc, trái lại còn nắm tay tôi thật chặt, bảo: “Không sao hết, mình chữa. Con cái là lộc trời, duyên đến thì mình đón”.

Gia đình tôi biết chuyện càng thương con dâu hơn. Bố mẹ tôi luôn sợ một ngày My sẽ bỏ tôi mà đi, nhưng My vẫn ở lại, vẫn nhẹ nhàng chăm sóc tôi từng chút. Chúng tôi yêu nhau bảy năm, cưới bốn năm – từng ấy thời gian khiến tôi tin chắc My là người phụ nữ tôi có thể đặt trọn cả đời.


Thời gian đó, tôi bắt đầu cảm thấy cơ thể có những thay đổi lạ: ăn không ngon, người lúc nào cũng mệt, rồi cân nặng tụt dốc không phanh. Nhưng vì đang gom góp từng đồng để dành làm IVF nên tôi cố gắng chịu đựng, sợ tốn thêm tiền thuốc men, sợ làm chậm kế hoạch có con.

Một ngày, tôi đứng trước gương mà giật mình: xương quai xanh lộ rõ, mặt hốc hác, da xanh xao. My nhìn tôi mà lo lắng:
“Anh yếu thế này, đi khám đi.”
Tôi bảo không sao. Nhưng chỉ đến khi không còn cầm nổi bát cơm trên tay, tôi mới gật đầu.

Kết quả xét nghiệm khiến chân tôi mềm nhũn: ung thư.

Tai tôi ù đi, mắt tối sầm. Bác sĩ nói tôi đã để bệnh quá lâu. Tôi ngồi sụp xuống ghế, không còn nghe rõ bác sĩ đang giải thích điều gì. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: tôi mới chỉ 30, còn bố mẹ già, còn My – người đang từng ngày chờ được làm mẹ.

Tối đó, tôi đưa tờ giấy chẩn đoán cho My. Vợ tôi run lên, rồi òa khóc nấc trên vai tôi. Tôi cứ nghĩ My sẽ suy sụp, nhưng cô ấy giữ bình tĩnh nhanh đến bất ngờ. Sau khi khóc xong, My ngồi cạnh tôi rất lâu rồi nhẹ nhàng nói:

“Giờ bệnh thế này rồi, phải vào viện. Không thể giấu bố mẹ nữa. Nhưng anh nhớ, cái bệnh này quan trọng nhất là tinh thần. Anh không được phép bỏ cuộc.”

Tôi nhìn vợ mà nghẹn lại. Trong giây lát, tôi thấy mình giống như đứa trẻ vừa bị tuyên án. Vợ tôi vuốt tóc tôi, rồi nói thêm một câu mà đến bây giờ tôi vẫn nhớ như vừa mới nghe:
“Em xin lỗi anh… để mẹ chăm anh lúc này nhé.”

Tôi ngơ ngác. Sao lại nói thế?

Sáng hôm sau – My biến mất.

Cô ấy để lại một tờ giấy ngắn trên bàn:
“Em có việc phải đi. Đừng lo cho em. Hãy cố lên.”

Tôi hóa đá.
Có việc gì mà bỏ đi đúng lúc chồng phát hiện bệnh ung thư?
Có việc gì mà ba tháng trời không một cuộc gọi?
Từ yêu thương, nỗi đau chuyển thành phẫn uất.

Ba tháng ấy, tôi vừa chống chọi căn bệnh, vừa oán hận người vợ mà tôi tin tưởng nhất. Bố mẹ ruột và bố mẹ vợ thay nhau chăm sóc tôi. Bác sĩ thông báo bệnh tôi sang giai đoạn cuối. Từng đêm, tôi nghĩ đến cái chết, đến cảnh My biến mất không lời từ biệt. Tôi không thể hiểu nổi làm sao một người từng yêu tôi như thế lại bỏ tôi vào lúc này.

Tôi gầy rộc đi, chỉ còn bộ xương bọc da. Bố mẹ nhìn mà chỉ biết quay mặt khóc. Có lúc tôi nghĩ, có lẽ My đã thực sự bỏ cuộc, hoặc có lẽ cô ấy sợ phải nhìn tôi chết dần mỗi ngày nên mới chạy trốn.


Hai tháng sau, một buổi chiều mưa, tôi đang nằm thở oxy thì nghe tiếng mẹ gọi thất thanh:
“Con… My nó về rồi!”

Tôi quay mặt đi, không muốn gặp cô ấy. Nhưng My bước vào, dáng người… tròn hơn trước. Da dẻ hồng hào. Trông cô ấy không giống người đang đau khổ hay dằn vặt. Trong tôi dâng lên sự giận dữ chưa từng có.

My đến gần giường, nói rất nhỏ:
“Anh… em về rồi đây.”

Tôi nhắm mắt lại. Nhưng My đặt lên tay tôi một tờ giấy. Tôi mở ra—
và đôi mắt tôi như muốn rơi lệ:

Giấy khám thai – My đã mang thai.

Tôi không tin nổi.
Tôi nhìn vợ, nhìn cái bụng hơi lấp ló dưới áo.
Miệng tôi run run: “Em… từ khi nào?”

My bật khóc, quỳ xuống bên giường tôi, nghẹn ngào:

“Suốt ba tháng qua… em đã lén đi làm IVF một mình. Em thử đi, thử lại, bác sĩ bảo tỉ lệ đậu rất thấp vì em quá căng thẳng. Nhưng em vẫn cố… vì em sợ anh không còn đủ niềm tin để chiến đấu với bệnh. Em muốn cho anh một lý do để sống.”

Tôi sững sờ.
Tôi cứ nghĩ vợ bỏ tôi.
Hóa ra… cô ấy đi tìm cách cứu tôi, theo cách duy nhất mà cô ấy nghĩ có thể níu tôi lại với cuộc đời này.

My khóc:
“Em biết mọi người sẽ ngăn cản. Nếu biết em mang thai trong lúc anh bệnh nặng như vậy thì ai cũng sẽ lo cho em, sẽ bắt em dừng lại. Nhưng em không thể. Em muốn sinh con cho anh, dù chỉ để anh có thêm hy vọng.”

Tôi bật khóc như một đứa bé. Ôm lấy My, khóc không thành tiếng.
Tôi cảm thấy xấu hổ với chính mình vì đã từng trách My.
Tôi cảm thấy biết ơn vì có người phụ nữ ấy trong đời.

Tôi đặt tay lên bụng cô ấy, run rẩy hỏi:
“Con… khỏe không?”

My gật đầu, nước mắt rơi xuống tay tôi:
“Con bình thường. Và anh… anh cũng phải cố để được nhìn mặt con nhé.”

Tôi chưa bao giờ quyết tâm sống như khoảnh khắc ấy.

Tôi không biết mình còn bao nhiêu thời gian. Nhưng tôi biết một điều chắc chắn: Tôi sẽ chiến đấu. Tôi phải sống để chào đón đứa con mà vợ đã đánh đổi tất cả để có được—cả sức khỏe, cả an nguy, cả danh tiếng, cả ba tháng trời cô độc và chịu đựng.

Tôi phải sống để không phụ tấm lòng của người vợ tào khang, nặng nghĩa nặng tình, người đã không bỏ tôi như tôi từng sợ, mà còn âm thầm đi tìm một tia hy vọng nhỏ bé cho cả hai.

Đứa bé đó… chính là phép màu mà cuộc đời gửi đến cho tôi.

Và My – người vợ tưởng như “bỏ rơi” tôi – hóa ra lại là người đã yêu tôi theo cách mạnh mẽ nhất, quyết liệt nhất, và đẹp đẽ nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News