Phong Bì Trước Lúc Chia Tay
Mười năm qua, bà Hòa gần như là một phần không thể thiếu trong căn nhà của tôi. Bà không chỉ là người giúp việc mà còn như người thân: lo cho con cái tôi từ bữa ăn đến giấc ngủ, chăm sóc từng góc nhỏ trong căn nhà, và hơn cả, bà chứng kiến những vui buồn của gia đình tôi.
Chồng tôi, anh Minh, vốn là một doanh nhân từng khá thành công trong lĩnh vực xây dựng. Ngày cưới, anh từng hứa: “Anh sẽ lo cho em một cuộc sống đủ đầy, để em không phải lo nghĩ bất cứ điều gì.” Tôi tin và sống trong niềm tin ấy suốt nhiều năm. Nhưng đời vốn chẳng mấy khi trọn vẹn.
Hai năm gần đây, công ty của anh liên tục gặp khó khăn. Những dự án dang dở, đối tác lật lọng, nợ ngân hàng chồng chất. Tôi thấy anh thức trắng nhiều đêm, mắt trũng sâu, bàn tay run run khi cầm điện thoại nghe những cuộc gọi thúc nợ. Anh cố giấu tôi, nhưng tôi không thể nào không biết.
Rồi một ngày, anh về nhà với vẻ mặt nặng trĩu:
– Anh… phá sản rồi. Công ty phải tuyên bố giải thể. Từ nay, có lẽ mình phải bắt đầu lại từ con số không.
Tôi chết lặng. Tất cả những gì chúng tôi gây dựng trong gần 15 năm hôn nhân giờ sụp đổ. Tiền tiết kiệm chẳng còn, thậm chí căn nhà này cũng bị mang đi thế chấp.
Trong muôn vàn nỗi lo, có một quyết định khiến tim tôi đau đớn nhất: sa thải bà Hòa. Không phải vì bà làm sai, mà vì tôi không còn khả năng trả lương cho bà.
Tối hôm ấy, khi hai đứa nhỏ đã ngủ, tôi ngồi đối diện bà trong phòng khách. Tim tôi đập mạnh, cổ họng nghẹn lại.
– Bà Hòa… chắc bà cũng biết tình hình gia đình tôi rồi. Tôi… thật sự không còn khả năng giữ bà lại nữa. Tôi xin lỗi.
Bà lặng người, ánh mắt hiền từ nhìn tôi, rồi khẽ gật đầu.
– Cô chủ à, tôi hiểu. Mười năm qua ở đây, tôi coi gia đình cô như gia đình mình. Nhưng khó khăn thì ai cũng gặp, cô đừng áy náy.
Tôi bật khóc. Tôi chưa từng cảm thấy bất lực đến vậy.
Sáng hôm sau, bà Hòa thu dọn đồ đạc. Chỉ vỏn vẹn một chiếc vali cũ kỹ, nhỏ bé đến mức tôi tự hỏi mười năm bà sống ở đây, bà đã giữ lại gì cho riêng mình.
Trước khi rời đi, bà đến gần tôi, nắm tay rồi đặt vào tay tôi một phong bì dày.
– Cô cầm đi. Đây là chút tiền tôi dành dụm. Tôi biết giờ cô khó khăn. Cứ coi như tôi gửi trả ơn mười năm qua được sống trong căn nhà này, được thương yêu như người thân.
Tôi sững sờ, tay run lên khi mở phong bì. Bên trong là hơn 50 triệu – một số tiền quá lớn so với mức lương ít ỏi mà bà nhận hàng tháng. Tôi thảng thốt:
– Trời ơi, bà… bà để dành bằng cách nào? Sao bà không giữ cho mình, còn cho tôi làm gì?
Bà chỉ cười, nụ cười hiền đến xót xa:
– Tôi không có con cái, cũng chẳng còn ai thân thích. Cô và các cháu là gia đình của tôi. Tôi biết, giờ cô cần hơn tôi. Cầm lấy, đừng từ chối.
Tôi òa khóc, ôm chầm lấy bà. Chưa bao giờ tôi thấy mình nhỏ bé, tủi hổ như vậy: chủ nhà sa cơ, người giúp việc lại trở thành chỗ dựa.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày thử thách. Tôi phải học cách cân đo từng đồng, bán đi nhiều vật dụng trong nhà, thậm chí nghĩ đến việc đi làm thuê. Anh Minh thì thất thểu đi xin việc ở nhiều nơi, từ vị giám đốc oai phong giờ trở thành nhân viên quèn trong một công ty nhỏ. Anh tự ái, chán nản, nhiều lúc còn muốn buông xuôi.
Có một lần, trong lúc cãi nhau, anh gắt lên:
– Nếu không vì em cứ muốn thuê giúp việc, chi tiêu hoang phí, thì giờ mình đâu khổ thế này!
Tôi lặng người. Hóa ra trong lòng anh, bà Hòa cũng chỉ là một “chi phí” chứ không phải người thân. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
– Anh có biết không, lúc gia đình mình khó khăn nhất, chính bà Hòa đã đưa tiền cho tôi để cầm cự. Người anh cho là “chi phí” ấy lại coi chúng ta là ruột thịt. Anh nên xấu hổ!
Anh sững lại, không nói thêm được câu nào. Từ hôm đó, anh bắt đầu thay đổi, dẹp bỏ tự ái, chịu khó làm việc, dám cúi đầu học hỏi những người từng là cấp dưới.
Một năm sau.
Gia đình tôi chưa thể trở lại như xưa, nhưng ít nhất đã dần ổn định. Tôi mở một tiệm tạp hóa nhỏ trước nhà để có đồng ra đồng vào. Anh Minh cũng giữ được một công việc ổn định trong công ty mới. Quan trọng hơn, anh đã thôi than vãn, biết quý trọng từng bữa cơm và từng người bên cạnh.
Ngày sinh nhật con gái út, tôi bất ngờ thấy bà Hòa xuất hiện trước cửa, tay ôm một hộp quà nhỏ. Vẫn bộ quần áo giản dị, vẫn nụ cười hiền.
Hai đứa nhỏ chạy ùa đến ôm chầm lấy bà, mừng rỡ như gặp lại bà ngoại. Tôi nghẹn ngào:
– Bà… lâu nay bà sống thế nào?
– Tôi đi giúp việc cho một nhà khác. Nhưng rảnh lúc nào, tôi vẫn ghé qua xem gia đình cô thế nào. Thấy hai vợ chồng gắng gượng được đến hôm nay, tôi mừng lắm.
Bữa tiệc hôm ấy, bà ngồi bên cạnh, vừa ăn vừa kể chuyện. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: gia đình không chỉ là những người có cùng huyết thống, mà còn là những ai gắn bó, yêu thương nhau bằng cả tấm lòng.
Phong bì năm nào, tôi vẫn giữ nguyên, coi như một kỷ vật nhắc nhở. Đến một ngày, khi cuộc sống ổn định hơn, tôi đưa lại cho bà. Nhưng bà chỉ cười, xua tay:
– Tôi cho đi là cho thật lòng. Nếu cô muốn trả, hãy trả bằng cách sống tử tế, yêu thương chồng con, để chúng tôi không uổng công gắn bó với nhau.
Tôi ôm bà, nước mắt rơi. Trong giây phút ấy, tôi hiểu rằng: người giúp việc không chỉ là người làm thuê, mà còn có thể trở thành tri kỷ, chỗ dựa, và đôi khi chính họ là người thắp sáng nhân tính trong gia đình ta.
Kết thúc
Cuộc đời có thể cuốn phăng đi tài sản, danh vọng, nhưng còn lại sẽ là những con người biết yêu thương, chia sẻ. Tôi mất nhiều thứ sau cú ngã phá sản, nhưng tôi lại tìm thấy một điều quý giá hơn: sự gắn kết, lòng biết ơn, và niềm tin vào tình người.
Và trong hành trình đó, bà Hòa – người giúp việc 10 năm – chính là “người thân” mà tôi may mắn có được.