×
×

Bây giờ, khi bóng tối bao trùm đôi mắt, cô lại sáng suốt hơn bao giờ hết.

Phòng khách nhà Hưng sáng rực ánh đèn vàng. Trên ghế sofa, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang ôm chặt lấy cô gái trẻ, thì thầm những lời ngọt ngào. Cả hai quấn quýt không kiêng nể, dù ngay trước mặt họ, trên chiếc ghế đối diện, có một người phụ nữ đang ngồi im lặng.

Người phụ nữ ấy là Mai – vợ Hưng.

Đôi mắt Mai lặng lẽ, không ánh nhìn. Từ ngày bị tai nạn cách đây ba năm, Mai mất đi thị lực, phải sống trong bóng tối. Chính vì thế, Hưng ngày càng ngang ngược, công khai mang bồ về tận nhà, tự cho rằng vợ mù chẳng thấy gì, chẳng làm được gì.

“Anh à, em sợ lắm. Nhỡ đâu chị ta biết thì sao?” – cô bồ rúc vào ngực Hưng, giọng run run nhưng đáy mắt ánh lên tia đắc thắng.

Hưng bật cười:
“Biết gì mà biết? Cô ta có mắt đâu mà thấy. Chỉ là một người mù vô dụng thôi. Có tôi nuôi thì đã là may rồi.”

Lời nói ấy như mũi dao cắm thẳng vào tim Mai. Cô im lặng, bàn tay nắm chặt mép váy đến mức móng tay bấm sâu vào da. Nhưng khuôn mặt cô vẫn bình thản, không khóc, không gào.

Suốt ba năm nay, Hưng thay đổi hẳn. Từ một người chồng hiền lành, anh trở thành kẻ gia trưởng, coi thường vợ. Anh cấm Mai quản lý tài chính, giành toàn bộ quyền kiểm soát công ty và tài sản. Anh nghĩ Mai mù thì vô dụng, không thể nắm giữ tiền bạc. Nhưng Hưng không hề hay biết, Mai vốn xuất thân từ một gia đình có truyền thống kinh doanh, đầu óc cô sắc bén, chỉ vì yêu anh nên mới buông tay.

Bây giờ, khi bóng tối bao trùm đôi mắt, cô lại sáng suốt hơn bao giờ hết.


Tối hôm đó, sau khi bồ nhí rời đi, Hưng cười khẩy nhìn vợ:
“Em đừng có tỏ vẻ cao thượng. Anh ở bên ai là quyền của anh. Em mù thì lo thân em đi. Tài sản này của anh, em đừng mong động vào.”

Mai vẫn ngồi yên, mỉm cười nhạt:
“Anh yên tâm, em chưa bao giờ nghĩ sẽ tranh giành với anh. Nhưng em hy vọng anh nhớ, thứ gì không phải của mình thì sớm muộn cũng mất.”

Câu nói ấy khiến Hưng khẽ chau mày, nhưng rồi anh bỏ qua, ngạo nghễ bước vào phòng ngủ, bỏ mặc vợ ngồi lại trong căn phòng rộng thênh thang.


Mai không đơn độc như Hưng tưởng. Sau tai nạn, cô thuê một người trợ lý riêng – Linh – vừa là bạn, vừa là mắt của cô. Nhờ Linh, Mai âm thầm theo dõi mọi hoạt động của Hưng, cả chuyện ngoại tình lẫn những phi vụ làm ăn mờ ám.

Thực ra, toàn bộ công ty đứng tên Hưng đều được xây dựng từ vốn của nhà Mai. Cha mẹ Mai đã giao quyền cho cô từ trước, chỉ vì tin tưởng, cô để Hưng điều hành. Trên pháp lý, Hưng chỉ là người đại diện, còn quyền sở hữu vẫn thuộc về Mai. Hưng mù quáng trong tham lam nên chưa từng để ý điều này.

Mai đã im lặng đủ lâu.


Ba tháng sau, công ty Hưng chuẩn bị ký một hợp đồng lớn với đối tác nước ngoài, trị giá hàng trăm tỷ. Hưng hí hửng, kéo bồ nhí đi ăn mừng mỗi ngày, trong khi Mai và Linh lặng lẽ chuẩn bị một nước cờ quyết định.

Đêm trước ngày ký hợp đồng, Mai yêu cầu Linh mở laptop, đọc cho cô nghe từng điều khoản. Rồi cô mỉm cười, giọng điềm tĩnh:
“Ngày mai, để tôi đi cùng.”

Sáng hôm sau, khi Hưng xuất hiện tại phòng họp với đối tác, anh choáng váng khi thấy Mai trong bộ váy thanh lịch, cùng luật sư riêng bước vào.

“Đây là gì? Cô đến đây làm gì?” – Hưng gắt.

Mai khẽ nghiêng đầu, giọng ôn tồn nhưng rắn rỏi:
“Tôi là chủ sở hữu công ty. Hợp đồng này cần chữ ký của tôi mới có hiệu lực.”

Hưng chết lặng. Đối tác liếc nhìn nhau, thì thầm. Luật sư của Mai đưa ra tập giấy tờ chứng minh quyền sở hữu. Tất cả đều hợp pháp, không thể chối cãi.

Mai mỉm cười, ký tên. Nhưng sau đó, cô lạnh lùng nói thêm:
“Thật tiếc, tôi quyết định không hợp tác nữa. Công ty sẽ chuyển hướng đầu tư. Anh Hưng, từ hôm nay, anh không còn quyền điều hành nữa.”


Tin tức lan nhanh như lửa cháy rừng. Đối tác hủy hợp đồng, cổ đông đồng loạt quay lưng. Hưng bị gạt ra khỏi công ty, mất toàn bộ quyền lực chỉ trong một đêm.

Anh gào lên trong tuyệt vọng:
“Mai! Cô dám phản bội tôi sao?”

Mai bình thản đáp:
“Anh phản bội tôi trước. Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình.”

Câu nói ấy như tiếng chuông kết liễu một cuộc hôn nhân.


Nhưng bi kịch chưa dừng ở đó.

Bồ nhí của Hưng, vốn tưởng anh giàu sang, liền bỏ chạy ngay khi nghe tin anh phá sản. Cô ta không quên mang theo chút tiền anh đã vung vãi cho mình. Hưng bị bỏ lại một mình trong căn nhà rộng lớn, trống rỗng.

Một tuần sau, ngân hàng gửi giấy tịch thu vì anh đã thế chấp ngôi nhà để vay nợ đầu tư. Tất cả sụp đổ, nhanh như một cơn bão.


Trong khi đó, Mai rời khỏi căn nhà ấy, chuyển đến một căn hộ nhỏ, cùng Linh bắt đầu cuộc sống mới. Cô không hề vui vẻ hay hả hê, nhưng trong lòng thanh thản.

Một buổi chiều, Linh hỏi:
“Chị có hối hận không? Vẫn còn thương anh ta mà.”

Mai khẽ lắc đầu, nụ cười buồn:
“Thương thì có, nhưng tôi không thể tha thứ. Mù mắt không đáng sợ, mù lòng người mới là bi kịch. Anh ta đã chọn con đường phản bội, tôi chỉ chọn con đường tự cứu mình.”

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng nhuộm đỏ cả bầu trời. Trong bóng tối, Mai vẫn ngẩng cao đầu.


Hưng, từ kẻ giàu sang, giờ trở thành kẻ trắng tay. Mỗi đêm, anh say khướt, nhớ lại cảnh mình ôm bồ ngay trước mặt vợ. Anh từng nghĩ đó là chiến thắng, hóa ra lại là khởi đầu cho thất bại thảm hại.

Người đàn ông từng kiêu ngạo giờ chỉ còn lại bóng dáng tàn tạ, lê bước trong cô độc.

Mai thì khác. Cô mạnh mẽ, tái sinh từ đau khổ. Dù đôi mắt không nhìn thấy, nhưng trái tim cô sáng hơn bất kỳ ai.


Kết thúc

Một cuộc hôn nhân sụp đổ, một gia sản tiêu tan, tất cả chỉ vì sự coi thường và phản bội.
Hưng trả giá cho lòng tham và sự tàn nhẫn.
Mai bước ra từ bóng tối, trở thành minh chứng cho câu nói: “Người ta có thể mù mắt, nhưng không ai có thể mù trí tuệ và lòng tự trọng.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News