“Ngày Cưới, Mẹ Chồng Chỉ Đưa 128 Nghìn Làm Sính Lễ – Tôi Huỷ Hôn, Nhưng Khi Biết Của Hồi Môn Nhà Gái, Họ Tái Mặt Cầu Xin Quay Lại”
Tôi tên là Hạnh, 28 tuổi, là con gái duy nhất trong một gia đình làm kinh doanh nhỏ ở tỉnh lẻ. Dù nhà không giàu có tột bậc, nhưng bố mẹ tôi rất thương con, lo cho tôi đủ đầy, chỉ mong tôi lấy được người tử tế.
Tôi quen Quân qua một người bạn. Anh làm kỹ sư xây dựng, tính hiền, nói năng chừng mực. Ba năm yêu nhau, anh chưa bao giờ khiến tôi phải nghi ngờ.
Tôi tin rằng, người đàn ông ấy sẽ cùng mình xây dựng một mái ấm bình yên.
Cho đến ngày ra mắt nhà chồng.
Nhà Quân ở ngoại ô Hà Nội, ba gian mái ngói, cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Mẹ anh – bà Thoa – tiếp tôi bằng nụ cười nhạt.
Ngay từ đầu, tôi đã thấy bà không ưa mình. Bà soi mói từng chi tiết:
– Nhà cháu có mấy anh chị em?
– Một ạ, cháu là con một.
– Ừ, con một thì sau này nhà chồng phải lo cả nội ngoại rồi…
Câu nói tưởng đùa mà chát đắng. Tôi mỉm cười cho qua, nghĩ rằng chỉ cần sống tốt là bà sẽ thương.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu khi hai bên bàn chuyện cưới xin.
Theo lệ quê tôi, nhà trai sẽ mang sính lễ tượng trưng – không cần nhiều, chỉ để thể hiện sự tôn trọng. Nhà gái tôi cũng không yêu cầu gì.
Vậy mà hôm bàn lễ, mẹ Quân rút trong túi ra một phong bì nhàu nát, bên trong có đúng 128 nghìn.
Bà đặt lên bàn, giọng dửng dưng:
– Nhà tôi đơn giản, không cầu kỳ. Có bao nhiêu tấm lòng thì dâng bấy nhiêu. Tiền bạc quan trọng gì, con cái thương nhau là được.
Không khí trong phòng lạnh tanh.
Bố tôi giữ bình tĩnh:
– Dạ, chúng tôi không đòi hỏi gì, nhưng số tiền này… e là không tiện.
Mẹ Quân đáp ngay:
– Tôi thấy chẳng có gì không tiện. Cưới vợ chứ có phải mua hàng đâu mà tính toán.
Tôi ngồi đó, tim đập mạnh. Ánh mắt bà đầy khinh khỉnh, như đang muốn thử xem “bên nhà gái có dám phản ứng.”
Tôi hiểu: đây không phải chuyện tiền – mà là một cách xúc phạm.
Sau khi họ về, bố mẹ tôi nhìn nhau, thở dài.
Bố nói khẽ:
– Con, thôi đừng lấy. Gia đình người ta không tôn trọng mình, sống sao cho yên?
Tôi im lặng cả đêm. Sáng hôm sau, tôi gọi cho Quân. Anh ngập ngừng:
– Em đừng giận mẹ. Mẹ anh tiết kiệm quen rồi. Với lại, cưới nhau xong, mình vẫn là vợ chồng mà.
Tôi cười cay đắng:
– Vợ chồng à? Nhưng anh để mẹ anh hạ nhục nhà em như vậy, mà vẫn bình thản được sao?
Rồi tôi nói thẳng:
– Đám cưới này, em huỷ.
Anh im lặng rất lâu. Cuối cùng chỉ nói:
– Tùy em.
Câu chuyện lan nhanh khắp xóm. Người ta xì xào:
– Con gái nhà Hạnh chảnh lắm, sính lễ ít mà dám huỷ hôn.
– Nhà kia nghèo, nhà này tưởng giàu có gì cho cam…
Tôi nghe mà cười nhạt. Trong lòng, vừa buồn vừa kiên định. Tôi không muốn gả mình cho người coi thường mình.
Ba ngày sau, mẹ Quân cùng hai người họ hàng kéo đến nhà tôi.
Khi bước vào, mặt bà vẫn hằm hằm.
– Tôi nghe nói cô Hạnh đòi huỷ cưới? Con gái gì mà ngạo mạn thế?
Tôi bình tĩnh đáp:
– Cháu chỉ muốn một sự tôn trọng.
Bố tôi định lên tiếng, nhưng tôi giơ tay ngăn.
Rồi mẹ tôi mang ra một tờ giấy chuyển nhượng quyền sở hữu nhà đất, trị giá gần 3 tỷ – món quà mà bố mẹ dự định cho tôi làm của hồi môn.
Bà nói nhẹ:
– Chúng tôi dự tính sẽ cho con gái căn nhà này làm vốn sau cưới. Giờ thì thôi, cũng coi như duyên phận không tới.
Không gian im phăng phắc.
Bà Thoa sững người, mắt tròn xoe. Một người họ hàng nhà trai thốt lên:
– Ba… ba tỷ ạ?
Mặt mẹ Quân tái mét. Bà lắp bắp:
– Cô… cô đừng hiểu lầm, hôm đó tôi chỉ thử lòng thôi. Tôi đâu có ý gì. Thôi thì, nếu còn kịp, cho hai đứa nó làm lại đi…
Tôi nhìn bà, bình thản:
– Không cần đâu ạ. Tình cảm mà phải “thử lòng” bằng sự nhục mạ, thì có cố cũng chẳng bền.
Rồi tôi cúi chào, khép cửa.
Một tuần sau, Quân đến tìm tôi. Anh gầy đi, mắt thâm quầng.
– Em, mẹ anh hối hận rồi. Anh cũng xin lỗi.
Tôi nhìn anh thật lâu:
– Anh không cần xin lỗi. Chỉ là… em không còn tin rằng mình sẽ được tôn trọng trong nhà ấy nữa.
Anh cúi đầu, nước mắt rơi. Nhưng tôi không mềm lòng.
Có những vết thương không đến từ tình yêu, mà đến từ sự im lặng khi người mình yêu thấy mình bị tổn thương mà vẫn đứng nhìn.
Hai năm sau, tôi mở cửa hàng nội thất, tự mua được căn nhà nhỏ bằng tiền chính mình kiếm.
Đôi khi, tôi nghe tin Quân vẫn chưa cưới, còn mẹ anh thì hay nhắc:
– Giá như ngày đó đừng keo kiệt…
Còn tôi, chỉ mỉm cười.
Vì nếu không có cú sốc ngày hôm ấy, có lẽ tôi đã giam mình trong một cuộc hôn nhân thiếu tôn trọng.