NGƯỜI PHỤ NỮ BỊ TÔI ĐUỔI GIỮA ĐÊM MƯA
Tôi vẫn nhớ đêm đó.
Cơn mưa xối xả tạt vào mặt, lạnh buốt nhưng không đau bằng cảm giác đang bùng lên trong ngực tôi.
“Cô còn gì để nói không?” – Tôi gằn giọng, chiếc điện thoại run trong tay vì tức giận.
Trên màn hình là tin nhắn từ một người quen: “Vợ mày đó, ngày xưa làm gái karaoke, không phải dạng vừa đâu.”
Câu chữ như giội thẳng axit vào lòng tự trọng của tôi.
Lan đứng trước cửa, áo mỏng ướt sũng, mái tóc dán vào gò má. Cô không khóc, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi.
“Anh… nghe em nói được không? Em không—”
“Tôi không muốn nghe thêm một lời nói dối nào nữa.”
Tôi chỉ tay ra cổng. “Cô đi đi. Tôi không chấp nhận một người đàn bà như vậy.”
Lan cắn môi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy đôi vai cô run lên, nhưng rồi cô cúi đầu thật thấp.
“Vậy… em đi.”
Không van xin, không cố giải thích, không níu kéo. Chỉ một câu nói nhẹ đến mức làm tôi bực hơn vì nghĩ cô thừa nhận.
Cô quay lưng, bước chậm trong cơn mưa, đôi dép nhựa bị nước hắt tung lên từng tiếng lộp bộp. Tôi đứng nhìn cho đến khi bóng cô nhạt dần dưới ánh đèn hắt hiu của con hẻm.
Không hiểu sao lúc ấy, lòng tôi lại nhẹ đi một chút. Như thể vừa loại bỏ một vết nhơ.
Tôi nghĩ mình đúng. Tôi nghĩ tôi là người đàn ông danh dự.
Tôi không biết, đó là đêm bắt đầu cho chuỗi ác mộng của chính tôi.

1. Ba tháng sau
Từ ngày Lan đi, căn nhà trống trải đến kì lạ. Những bộ chén không ai dùng. Chiếc áo len cô mua cho tôi vẫn còn mới nguyên. Mỗi lần mở tủ, mùi hương nhẹ nhẹ của cô lại thoảng qua làm tôi khó chịu.
Tôi ghét cảm giác nhớ một người mà mình nghĩ không đáng để nhớ.
Tôi cố gắng không nghĩ đến cô.
Nhưng càng cố, hình ảnh cô đi dưới mưa đêm đó càng rõ trong đầu.
Ba tháng trôi qua, tôi đi làm, về nhà, sống như cái xác không cảm xúc. Thỉnh thoảng người quen hỏi: “Lan đâu rồi?”
Tôi chỉ đáp cộc lốc: “Ly hôn rồi.”
Ai cũng im lặng, như nghe được mùi scandal.
Cho đến một buổi chiều, tôi nhận được điện thoại từ Hùng – bạn đại học của tôi, hiện là bác sĩ nội trú.
“Ê, lâu rồi không gặp. Mày rảnh qua bệnh viện tao không? Có chuyện cần nói.”
Giọng nó lạ lắm. Nghiêm túc.
Tôi hỏi chuyện gì, nó chỉ bảo: “Cứ đến đi. Nhanh.”
Tôi đến bệnh viện với tâm trạng lờ mờ khó tả. Hùng chờ tôi ở hành lang, mặt ảm đạm.
“Nó liên quan đến vợ mày.” – Nó nói nhỏ.
Tim tôi giật thót. Tôi bực: “Vợ gì nữa. Ly hôn rồi.”
“Dù sao cũng đến xem đi.” – Hùng thở dài.
“Lan đang nằm trong khoa. Tình trạng không ổn.”
Tôi như bị điện giật.
Lan? Bệnh viện?
Tôi bước nhanh theo Hùng, mỗi bước nặng như đeo đá.
2. Cô ấy nằm đó… như một cái bóng
Khi cửa phòng mở ra, tôi đứng chết lặng.
Lan nằm trên giường bệnh, người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm im, hơi thở yếu đến mức tôi phải nhìn rất kỹ mới biết cô còn sống.
Tôi không thể tin vào mắt mình.
Đây không phải Lan của tôi – người phụ nữ hay cười, đôi mắt lúc nào cũng long lanh ấm áp.
Tôi lắp bắp: “Sao… sao cô ấy thành ra thế này?”
Hùng đặt tay lên vai tôi. “Ngồi xuống đi. Để tao nói.”
Tôi ngồi, lòng nóng như lửa đốt.
“Lan nhập viện vì suy kiệt, thiếu dinh dưỡng, viêm phổi nặng, nhiễm trùng máu. Còn…”
Nó ngập ngừng. “Cô ấy bị sảy thai. Gần hai tháng trước.”
Tôi đứng bật dậy.
“Cái gì?! Cô ấy… có thai?!”
Hùng gật đầu.
“Khoảng gần ba tháng thai. Khi vào viện, cô ấy không nói tên chồng. Chỉ nói là… không còn nơi nào để đi.”
Tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại, không thốt được lời.
Bàn tay tôi run lên như bị gió lạnh tạt.
Lan đã mang thai… trong lúc tôi đuổi cô đi giữa đêm mưa.
Tôi siết chặt tay đến mức móng bấm vào da.
“Nhưng… còn chuyện làm gái… Tao nghe người ta nói…”
Hùng quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy thất vọng xen lẫn thương hại.
“Đó chính là chuyện tao muốn mày nghe cho rõ.”
3. Sự thật bị vùi trong bùn
Hùng kể chậm rãi, như sợ tôi không chịu nổi.
“Tao là người chứng kiến quá khứ của Lan. Hồi thực tập ở xã vùng ven, tao gặp cô ấy ở trung tâm hỗ trợ cộng đồng. Cô ấy làm tình nguyện viên – công việc chủ yếu là giúp những cô gái từng làm nghề nhạy cảm tái hòa nhập, đưa họ đi khám bệnh, kê đơn, tư vấn, tìm việc.”
Tôi sững người.
“Một hôm, có một cô gái bất đồng ý kiến, nổi nóng, nói mấy lời bậy bạ kiểu ‘cô cũng giống chúng tôi thôi’. Đám đông nghe được, lời đồn bắt đầu từ đó.”
“Nhưng Lan không phải—”
“Không.” Hùng nói chắc nịch.
“Lan là người sạch sẽ, tử tế, hiền lành đến mức ai cũng thương. Cô ấy từng bị một gã đàn ông ở khu đó quấy rối. Khi cô ấy từ chối, hắn tức tối tung tin cô ‘làm gái karaoke’ để bôi nhọ.”
Tôi ngồi chết lặng, từng lời như tát thẳng vào mặt.
“Còn nữa.” – Hùng tiếp.
“Lan không kể cho mày, vì… cô ấy sợ mày tự ái. Sợ mày xấu hổ vì quá khứ đó, dù nó không sai. Và… vì cô ấy biết tính mày nóng, nghe lời đồn là bốc hỏa.”
Tôi thấy lồng ngực mình như bị khoan một lỗ lớn.
“Tại sao… Sao cô ấy không giải thích với tao?” – Tôi thì thào.
Hùng nhìn tôi thật lâu rồi nói, giọng khàn:
“Vì tối hôm bị mày đuổi đi, cô ấy đã mở miệng. Nhưng mày không cho cô ấy nói.”
“…”
“Lúc đó… Lan đang muốn nói một chuyện quan trọng. Rất quan trọng.”
Tôi quay sang nhìn Lan đang nằm mê man.
Cổ họng tôi khô như xi măng.
“Chuyện gì?” – tôi hỏi.
Hùng thở dài.
“Cô ấy muốn nói với mày rằng cô ấy có thai.”
4. Tội lỗi như lưỡi dao nặng ngàn cân
Khi nghe câu đó, tôi như bị ai đó giáng mạnh vào đỉnh đầu.
Tôi nhớ lại đêm mưa ấy. Nhớ đôi mắt Lan. Nhớ giọng cô run run: “Anh… nghe em nói được không?”
Còn tôi… tôi đã cắt ngang. Không để cô nói nửa lời.
Tôi đã đóng sầm cửa vào chính sự thật.
Tôi ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt xanh xao của Lan.
Bàn tay cô lạnh ngắt. Tôi cầm lên, cảm giác nhẹ bẫng đến rợn người.
“Lan…” – tôi gọi thật khẽ. “Anh xin lỗi…”
Nhưng cô không nghe thấy.
Giọng tôi vỡ ra, nứt từng mảnh.
“Anh sai rồi. Anh sai thật rồi…”
Cảm giác hối hận lan ra như một cơn sốt, quặn thắt từng mạch máu. Tôi tự hỏi: những tháng qua cô sống thế nào? Ai giúp cô? Cô đã ăn gì? Cô khóc bao nhiêu lần? Cô có nghĩ đến tôi không… hay là đã tuyệt vọng đến mức thôi không còn nghĩ gì nữa?
Hùng vỗ vai tôi.
“Lan kiệt sức vì làm việc quá nhiều. Cô ấy đi làm nhiều việc vặt khác nhau, cố gắng tiết kiệm tiền để tự lo cho đứa bé… mà mày không biết đến.”
Tôi thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
“Nhưng… đứa bé…” – tôi không dám hỏi tiếp.
Hùng khẽ lắc đầu.
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi xuống tay Lan.
Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc không kìm lại được.
5. Tỉnh lại
Hai ngày sau, Lan mở mắt.
Tôi trực bên giường cô suốt, mỗi giờ đều sợ cô tỉnh dậy mà không thấy tôi, rồi lại biến mất như tôi từng ép cô biến mất ba tháng trước.
Khi cô mở mắt, tôi lập tức đứng lên.
“Lan… Em tỉnh rồi. Có anh ở đây.”
Cô nhìn tôi, ánh mắt lờ mờ như không nhận ra. Rồi cô khẽ quay mặt đi.
“Anh… đến đây làm gì?”
Giọng cô yếu đến mức như chỉ cần gió nhẹ cũng thổi bay.
Tôi nghẹn lại.
“Anh xin lỗi… Anh sai rồi.”
Lan nhắm mắt, nước mắt lăn xuống thái dương.
“Em đã cố tìm anh… lúc em phát hiện có thai. Nhưng… anh đã không muốn nghe nữa.”
Tôi nắm tay cô.
“Anh sẽ bù đắp. Anh thề—”
Nhưng Lan nhẹ nhàng rút tay khỏi tay tôi.
“Anh không cần bù đắp.”
Cô nhìn thẳng vào mắt tôi, lần đầu tiên không run.
“Em chỉ muốn anh biết… em chưa từng phản bội hay lừa dối anh. Chưa bao giờ.”
Tôi gục đầu xuống, vai run lên.
“Anh biết rồi… Anh sẽ sửa, anh sẽ—”
Lan khẽ lắc đầu.
“Không phải chuyện gì hỏng rồi cũng sửa được, anh à.”
Câu nói đó chém thẳng vào tôi.
6. Kết thúc mở – hay bắt đầu của nỗi đau
Lan hồi phục chậm. Tôi ngày nào cũng đến chăm, hy vọng cô sẽ mềm lòng, hy vọng cô sẽ cho tôi một cơ hội. Nhưng ánh mắt cô luôn có một khoảng cách nhẹ, đủ để tôi biết: lòng cô vẫn còn thương, nhưng niềm tin thì đã chết.
Một chiều, cô yêu cầu gặp tôi một mình.
“Cám ơn anh… vì đã ở đây mấy ngày qua.”
Cô nói, giọng nhỏ nhưng rõ.
“Nhưng em muốn chuyển viện về quê mẹ. Ở đó có người chăm.”
“Tại sao? Anh có thể chăm em. Anh muốn em về nhà với anh.”
Lan mỉm cười một cách buồn bã.
“Nhà… là nơi người ta cảm thấy an toàn, được tin tưởng. Còn em… em đã chịu quá nhiều đau.”
Tôi bước lại gần, nắm lấy tay cô.
“Cho anh thêm một cơ hội. Anh hứa sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa.”
Lan nhìn tôi rất lâu.
Đến khi tôi tưởng cô sẽ gật đầu, cô lại nhẹ nhàng rút tay về.
“Em tin là anh sẽ thay đổi.” – cô nói.
“Nhưng em không chắc trái tim em còn đủ sức để thử thêm một lần.”
Tim tôi rơi xuống đáy sâu nhất.
Lan quay mặt đi, nhìn ra cửa sổ – nơi ánh nắng chiều rọi vào khiến làn da cô nhợt nhạt nhưng đẹp đến lạ.
“Em muốn bình yên, anh à. Chỉ vậy thôi.”
Tôi đứng đó, lặng im, biết rằng có những vết thương… không phải lời xin lỗi nào cũng có thể hàn gắn.
Ngày Lan xuất viện, tôi tiễn cô đến cổng.
Cô bước lên chiếc xe khách, không ngoái lại.
Mưa phùn nhẹ. Giống đêm cô rời khỏi tôi – nhưng lần này, người đứng lại trong mưa là tôi.
Tôi tự hỏi:
Nếu đêm ấy tôi chịu nghe cô một câu…
Nếu tôi tin người vợ mình yêu thay vì tin miệng đời…
Thì hôm nay, liệu tôi có mất cô không?
Lan từng nói không van xin, không níu kéo.
Nhưng người đáng lẽ phải níu… lại là tôi.
Và bây giờ, tất cả chỉ còn lại một khoảng trống lớn trong ngực – nơi lẽ ra có tiếng cười của cô, hơi ấm của cô, và tiếng tim thai nhỏ bé mà tôi đã chưa từng kịp nghe.