×
×

Hương thấy tim mình như bị b;;óp ng;;hẹt, cô bước đến gần định xông vào, nhưng rồi dừng lại

Hương là cô gái hiền lành, làm nhân viên kế toán ở Sài Gòn. Bố cô – ông Lâm – là chủ một công ty xây dựng nhỏ, goá vợ hơn mười năm, gần đây vừa tái hôn với bà Hạnh, một người phụ nữ hơn Hương đúng 10 tuổi. Hương không có ác cảm, nhưng cũng chẳng thể gần gũi. Mẹ kế lúc nào cũng tỏ ra ngọt ngào, săn sóc, đôi khi đến mức giả tạo.

Khi Hương dẫn Nam – chồng sắp cưới – về ra mắt, bà Hạnh niềm nở khác thường. “Cậu Nam chững chạc quá, thật hợp với con gái tôi”, bà cười nói, tay rót nước mà ánh mắt lại thoáng qua điều gì khó tả.

Đám cưới được định ngày, Hương chìm trong niềm hạnh phúc giản dị của một cô gái sắp làm vợ. Cho đến một tối, khi cô mượn điện thoại của Nam để xem ảnh thiệp cưới, một tin nhắn bất ngờ bật sáng:

“Đêm mai gặp ở khách sạn cũ nhé. Vụ chuyển nhượng đất phải làm xong trước lễ cưới.”

Người gửi: Mẹ Hạnh.

Tay Hương run lên. “Khách sạn cũ”? “Chuyển nhượng đất”? Tại sao mẹ kế lại nhắn như vậy cho người chồng sắp cưới của mình?

Cô giả vờ như không biết gì, chờ Nam đi ngủ rồi âm thầm ghi lại số phòng khách sạn mà bà Hạnh từng nói qua điện thoại với ai đó vài ngày trước. Hôm sau, Hương bí mật đến nơi, ngồi chờ trong chiếc áo khoác rộng và chiếc nón lưỡi trai che kín mặt.

Khoảng tám giờ tối, Nam xuất hiện. Chỉ vài phút sau, bà Hạnh cũng bước vào. Cả hai vào cùng một phòng.

Hương thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Cô bước đến gần, định xông vào, nhưng rồi dừng lại. Thay vào đó, cô áp tai nghe qua khe cửa.

Giọng bà Hạnh vang lên, lạnh lùng và sắc bén khác hẳn thường ngày:
— Thằng Lâm nó đã tin cô rồi. Sau lễ cưới, cô đưa tôi bản ủy quyền toàn bộ tài sản là xong. Chỉ cần nó ký, tôi lo phần còn lại.

Giọng Nam đáp:
— Còn Hương thì sao? Nếu cô ta phát hiện thì kế hoạch tiêu.

— Con bé ngu ngốc ấy tin anh chết mê. Anh chỉ cần cưới nó cho đủ hình thức, vài tháng sau kiếm cớ ly hôn. Tiền chia tôi lo.

Tim Hương đập loạn. Cô cảm thấy mọi thứ quanh mình sụp đổ. Người cô yêu, người bố cô tin tưởng, và người đàn bà gọi là “mẹ kế” — tất cả đều đang lừa dối.

Nhưng Hương không khóc. Cô rút điện thoại, bật chế độ ghi âm, và lặng lẽ rời đi.

Ba ngày sau, tại lễ cưới, khi mọi người đang nâng ly chúc phúc, Hương mỉm cười nhẹ, rồi nói trước toàn thể khách mời:
— Hôm nay, tôi xin gửi đến bố tôi và mọi người món quà đặc biệt trước khi làm lễ.

Âm thanh ghi âm được bật qua loa. Giọng bà Hạnh và Nam vang lên rõ mồn một, từng chữ như dao cắt. Cả hội trường lặng phắt. Bà Hạnh tái mét, Nam đứng chết trân.

Ông Lâm run rẩy, cầm ly rượu trong tay, nhìn hai người mà không nói nên lời.

Hương cúi đầu, giọng bình tĩnh đến đáng sợ:
— Con không muốn đám cưới này diễn ra trên sự lừa dối. Và con cũng không muốn bố bị mất tất cả vì lòng tham của người khác.

Sau hôm đó, bà Hạnh bị đuổi khỏi nhà, Nam biến mất khỏi thành phố. Hương thôi việc, rời Sài Gòn một thời gian.

Nửa năm sau, cô nhận được lá thư tay từ bố:

“Cảm ơn con đã dám nhìn vào sự thật. Bố từng nghĩ con yếu đuối, không ngờ lại là người mạnh mẽ nhất trong nhà.”

Hương gấp lá thư lại, nhìn ra ngoài ô cửa xe buýt. Mưa Sài Gòn rơi nặng hạt, mờ cả kính. Cô mỉm cười, khẽ nói với chính mình:
— Tình yêu có thể giả dối, nhưng sự thật thì không bao giờ.

Và từ đó, cái tên “Hương – cô dâu bỏ lễ cưới giữa chừng” trở thành câu chuyện được nhắc mãi trong giới doanh nhân, như một minh chứng cho sự tỉnh táo và bản lĩnh của một người con gái tưởng chừng hiền lành, yếu đuối nhưng lại đủ dũng cảm để vạch trần cả một âm mưu khủng khiếp ngay trước thềm hạnh phúc của mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News