×
×

Tôi không hỏi nhiều. Tôi chỉ nói: “Thôi thì, nếu em không còn ai, ở lại đây. Dù gì… cũng cần có một gia đình.”

Tôi gặp lại Hân sau ba năm chia tay. Cô gõ cửa nhà tôi vào một buổi chiều mưa tầm tã, trên tay là chiếc vali cũ và khuôn mặt mệt mỏi.
“Em… mang thai rồi,” cô nghẹn giọng.
Tôi sững người, im lặng rất lâu. Nhưng rồi, không hiểu sao, tôi vẫn mở cửa, kéo vali của cô vào nhà. Dù trái tim từng bị tổn thương, nhưng ý nghĩ “một đứa trẻ sắp chào đời” khiến tôi không thể quay lưng.

Tôi không hỏi nhiều. Tôi chỉ nói:
“Thôi thì, nếu em không còn ai, ở lại đây. Dù gì… cũng cần có một gia đình.”

Chúng tôi sống lặng lẽ bên nhau, đứa bé ra đời – là một cô con gái nhỏ, tôi đặt tên là An Nhiên, mong đời con sẽ bình yên như tên gọi.
Nhưng đời chẳng bao giờ dễ dàng như mong muốn.
Khi con tròn một tuổi, tôi đi làm về thì căn phòng trống trơn. Cô ấy đã biến mất – không một lời từ biệt, không để lại cả tờ giấy nhắn.

Chỉ còn lại tôi… và đứa bé đỏ hỏn đang khóc trong nôi.

Những năm sau đó là chuỗi ngày chật vật. Tôi đi phụ hồ, làm thuê, ai thuê gì làm nấy. Nhiều đêm con sốt cao, tôi bế con chạy khắp bệnh viện, vừa bế vừa khóc vì không đủ tiền viện phí. Có lần, tôi phải đi vay từng trăm nghìn để mua thuốc cho con.
Nhưng rồi, con cũng lớn, cũng học giỏi, ngoan ngoãn. Mười bảy năm trôi qua, tôi thấy cuộc đời mình chẳng còn gì tiếc nuối — chỉ cần con hạnh phúc là đủ.

Ngày con nhận giấy báo trúng tuyển đại học, tôi run tay mở phong bì, nước mắt cứ thế rơi.
Nhưng niềm vui chưa trọn thì nỗi lo đã ập đến:
Trường yêu cầu đóng 10 triệu tiền nhập học, mà trong túi tôi chỉ có 2 triệu. Tôi dẫn con đi nộp hồ sơ, lòng ngổn ngang.

Ngay lúc tôi đang định xin khất lại, thì một người phụ nữ sang trọng bước đến bàn tiếp nhận, nói nhỏ gì đó với nhân viên rồi quay sang tôi:
“Anh khỏi lo, học phí năm nay tôi đóng rồi.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn — là Hân.
Vẫn khuôn mặt ấy, nhưng ánh mắt giờ lạnh và tự tin đến lạ.

Cô quay sang tôi, giọng trầm tĩnh:
“Cảm ơn anh… đã chăm sóc con tôi suốt 17 năm. Nhưng giờ, tôi muốn đón con về.”

Tôi chết lặng.
“Em nói gì cơ? Nó là con tôi!”

Cô nhìn tôi, ánh mắt lạnh tanh:
“Anh có gì chứng minh điều đó? Không có giấy khai sinh tên anh, không ADN, không gì hết. Anh chỉ là người đã nuôi con tôi thôi.”

Tôi siết chặt tay, giọng nghẹn lại:
“Còn tình cảm thì sao? Còn những đêm tôi thức trắng vì nó, những giọt nước mắt tôi rơi khi con ốm, những lần tôi đói để dành tiền mua sữa cho con thì sao?”

Hân không trả lời. Cô chỉ đặt lên bàn một xấp giấy tờ và tờ ngân phiếu.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh thiệt. Đây là chút gọi là đền đáp.”

Tôi nhìn đống tiền trước mặt mà nước mắt nóng hổi trào ra. Tôi cười cay đắng:
“Em mua được mọi thứ… trừ tình cha con.”

Cô lặng đi một lúc, rồi cúi xuống nhìn đứa con đang đứng giữa hai người — đôi mắt nó hoang mang, sợ hãi.
“Con… đi với mẹ nhé.”

Nhưng con bé lắc đầu, nước mắt lăn dài:
“Con không đi đâu! Ba là ba của con! Ba nuôi con, ba thương con… Ba là gia đình của con!”

Khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu — không cần máu mủ, không cần giấy tờ.
Chỉ cần tình yêu và năm tháng là đủ để gắn kết hai con người thành một gia đình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News