×
×

Hôm ấy, tôi mang b//ầ//u được hơn 5 tháng. Bác sĩ dặn đủ điều: không đứng lâu, không làm việc nặng, không cúi người nhiều

Chồng tôi biết, anh chăm tôi từng chút. Nhưng về quê ăn giỗ bên nhà chồng… tất cả những lời dặn ấy dường như trở thành vô nghĩa.

Vừa bước chân tới cổng, tôi đã nghe tiếng xì xào từ mấy chị chồng:
“Con dâu nhà này được nuông chiều quá nhỉ.”
“Có bầu thì đã sao? Ngày xưa tao mang bầu vẫn làm việc bình thường.”
“Việc của mợ dâu thì phải vậy, chứ giờ để ai rửa bát?”

Từng lời như dao cứa vào tai. Tôi cố nén lại, cố nuốt xuống cái nghẹn trong cổ họng. Tôi không muốn gây chuyện, không muốn ai bảo mình “mang bầu là làm màu”.

Đến bữa, cả nhà ăn uống linh đình, nói cười ầm ĩ. Tôi ngồi ăn được vài miếng thì mẹ chồng đã đặt tay lên vai tôi:
“Ăn xong thì ra sân rửa bát nhé. Cả chục mâm đó. Mợ dâu thì phải làm.”

Tôi đứng hình. Chục mâm? Một mình tôi?
Tôi nhìn sang mấy chị chồng – một người đang buôn chuyện, một người chơi điện thoại, một người cười khúc khích với hàng xóm. Không ai có ý định đứng dậy giúp.

Tôi mím môi:
“Mẹ, con đang bầu… bác sĩ bảo không nên cúi nhiều, con sợ ảnh hưởng đến em bé.”

Mẹ chồng lập tức đổi sắc mặt:
“Ối giời, đứa nào mang bầu mà không làm? Mợ cưới về nhà này là để biết sống biết làm. Đừng có lấy cớ!”

Mấy chị chồng cũng hùa theo:
“Cô ấy làm màu ấy mà.”
“Nhà này không có chuyện mang bầu mà nằm không nhé.”

Tôi cảm giác máu nóng dồn lên mặt. Đứa bé trong bụng tôi khẽ đạp, như để nhắc tôi: Mẹ phải bảo vệ con.

Nhưng tôi vẫn cố bình tĩnh.
“Con rửa được một phần thôi, chứ con không thể làm hết được.”

Mẹ chồng trừng mắt:
“Không làm thì đừng bước vào nhà này nữa.”

Khoảnh khắc đó, mọi sự nhẫn nhịn trong tôi vỡ vụn. Những lời khinh miệt, những ánh mắt soi mói, sự vô tâm của cả gia đình… tất cả dồn lại như một quả bóng căng sắp nổ.

Tôi bước ra sân. Chục mâm bát chồng cao, mùi dầu mỡ bốc lên, nước lạnh buốt mùa đông. Tay tôi run lên, không phải vì sợ—mà vì giận.

Phía sau, tôi nghe tiếng chị chồng cười khẩy:
“Làm dâu mà như công chúa.”
“Tưởng có bầu là ghê gớm lắm.”

Tôi quay lại. Nhìn họ. Từng người một.
Không nói câu nào.

Rồi tôi đặt cả đôi tay đang run vì phẫn nộ vào chiếc mâm đầy bát đĩa trước mặt.

VÀ HẤT NGUYÊN CẢ MÂM XUỐNG NỀN.

Tiếng bát đĩa rơi vỡ choang choang vang khắp sân. Mấy con chó sủa toáng lên. Mọi người trong nhà chạy ùa ra.

Tôi đứng thẳng, một tay đỡ bụng, giọng lạnh như gió cắt:
“Từ giờ, đừng bắt tôi làm bất cứ thứ gì vượt quá giới hạn của một người đang mang bầu. Tôi là mẹ của con tôi, không phải người giúp việc cho bất kỳ ai.”

Mẹ chồng nghệt ra, còn mấy chị chồng câm nín như bị tạt nước lạnh. Không ai ngờ tôi—người con dâu hiền lành nhất nhà—lại dám phản kháng.

Tôi nhìn thẳng vào chồng:
“Nếu anh không bảo vệ được mẹ con em… thì để em tự bảo vệ.”

Chồng tôi xanh mặt, vội chạy đến đỡ tôi, nhưng tôi lùi một bước, ánh mắt sắc lạnh:
“Em không cần ai đỡ. Em chỉ cần sự tôn trọng.”

Ngày hôm đó, lần đầu tiên họ hiểu rằng sự hiền lành của tôi không phải là yếu đuối. Và đứa con trong bụng tôi xứng đáng với một người mẹ biết đứng lên trước bất công.

Từ hôm ấy, không ai dám sai khiến tôi thêm một lần nào nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News