×
×

Bên trong, những kỷ vật nằm im lặng như chính ký ức đã đóng băng bấy lâu

Tôi mất chồng khi mới 32 tuổi. Một buổi sáng mưa lất phất, anh đi làm như mọi ngày, rồi mãi mãi không về nữa. Tai nạn giao thông. Đơn giản, nhanh, tàn nhẫn đến mức tôi không kịp khóc.

Bảy năm sau, tôi đã quen với việc đi về trong căn nhà im ắng, chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc. Bảy năm ấy, tôi vừa làm mẹ, vừa làm cha cho đứa con trai sáu tuổi — đứa bé vẫn mỗi đêm hỏi “Ba đâu rồi hả mẹ?” cho đến khi ngủ thiếp đi.

Người ta bảo tôi xinh, giỏi, nhưng “số khổ”. Tôi cũng nghĩ thế. Cho đến khi gặp Khánh, cậu kỹ sư trẻ hơn tôi mười tuổi, hiền lành, thật thà, kiên trì như thể định mệnh. Anh không ngại tuổi tác, không sợ điều tiếng, chỉ nói:
– Em có biết không, người ta có thể yêu muộn, nhưng tình cảm thật thì chẳng bao giờ là sai cả.

Tôi bật khóc hôm anh cầu hôn. Cả làng xì xào, bảo “góa phụ mà lấy trai trẻ là ham vui”, tôi mặc. Tôi chỉ muốn sống thêm một lần cho mình, thay vì sống mãi trong cái bóng của người đã mất.

Ngày cưới, trời trong veo. Tôi mặc áo dài trắng, còn Khánh cười tươi đến mức ai nhìn cũng thấy thương. Căn nhà cũ nay sáng đèn, đầy tiếng nói cười. Tôi nghĩ, có lẽ hạnh phúc không bỏ tôi đi, nó chỉ đến trễ một chút.

Nhưng đêm tân hôn, mọi thứ thay đổi.

Sau khi khách khứa về hết, tôi và anh trở về phòng. Ánh đèn dịu, hương hoa nhài thoang thoảng. Tôi vừa định mở tủ lấy bộ áo ngủ, thì Khánh — đang ngồi trên giường — bỗng tái mặt, toàn thân run rẩy.

– Khánh, sao thế?

Anh không trả lời, chỉ run run đưa tay chỉ về phía chiếc tủ gỗ ở góc phòng. Giọng anh lạc đi:
– Cái… cái đó, em… em cất đi… đừng để ở đây.

Tôi khựng lại. Nhìn theo hướng tay anh chỉ, tôi thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trên nóc tủ.
Tim tôi như bị bóp nghẹt.

Chiếc hộp ấy — là của người chồng đã mất. Bên trong có nhẫn cưới, đồng hồ anh từng đeo, và vài tấm ảnh cũ. Tôi giữ nó suốt bảy năm, như một phần ký ức không dám đụng đến. Ngày dọn phòng chuẩn bị cưới, tôi định cất đi, nhưng rồi lại không nỡ.

– Anh… sao anh biết có cái hộp đó? – Tôi hỏi, giọng khàn đi.

Khánh nhìn tôi, mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra.
– Khi anh… bước vào phòng, anh thấy… có một người đàn ông đứng cạnh tủ. Anh ta nhìn anh, rồi chỉ tay vào cái hộp… rồi biến mất.

Tôi chết lặng. Cả căn phòng như lạnh đi.
Anh nói tiếp, giọng nghẹn:
– Anh không biết sao, nhưng… ánh mắt đó… không giận đâu, chỉ buồn. Rất buồn. Anh nghĩ… có lẽ anh ấy muốn em cất nó đi, để còn sống tiếp, thật sự.

Tôi bước đến chiếc tủ, run run mở hộp. Bên trong, những kỷ vật nằm im lặng như chính ký ức đã đóng băng bấy lâu. Tôi chạm vào chiếc nhẫn, nước mắt rơi lã chã.

– Em xin lỗi… – Tôi thì thầm. – Em đã giữ anh ở lại quá lâu rồi.

Tối ấy, tôi và Khánh cùng nhau ra sau vườn. Tôi đào một góc nhỏ, đặt chiếc hộp xuống, khẽ lấp lại. Gió đêm thổi qua, hương hoa nhài lại thoảng, dịu dàng như một cái ôm từ xa xăm nào đó.

Khánh nắm lấy tay tôi:
– Từ nay, anh sẽ cùng em giữ ký ức, nhưng không để nó níu em nữa.

Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời, nơi trăng sáng vằng vặc.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác có ai đó mỉm cười, nhẹ nhàng rời đi.

Và tôi biết — mình đã thật sự bắt đầu lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News