×
×

“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 60 của mẹ yêu Cảm ơn bố mẹ đã cho vợ chồng con căn nhà 7 tỷ ở quận 2 – món quà cưới vô giá!

Tôi tên là Lan, năm nay vừa tròn 65 tuổi. Cả đời tôi sống ở cái xóm nhỏ ven sông Sài Gòn, nơi mà tiếng ồn ào của thành phố chỉ lọt vào qua những cơn gió đêm. Nhà tôi là căn nhà cấp bốn cũ kỹ, tường vôi loang lổ, mái ngói rêu phong. Nhưng với tôi, đó là cả một trời ký ức: nơi tôi sinh con, nuôi con, và giờ đây, nơi tôi ngồi bên giường bệnh của chồng – ông Tâm – người đàn ông đã cùng tôi đi qua gần nửa thế kỷ.

Mọi chuyện bắt đầu từ cái ngày định mệnh tháng trước. Ông Tâm ho ra máu. Tôi đưa ông vào bệnh viện Chợ Rẫy, bác sĩ nói thẳng: ung thư phổi giai đoạn cuối. Phẫu thuật không còn ý nghĩa, chỉ có thể hóa trị để kéo dài thêm chút thời gian. Chi phí mỗi đợt: 20 triệu đồng.

Tôi chết lặng.

20 triệu với người khác có thể chỉ là một bữa tiệc sang, một chiếc túi xách, hay một chuyến du lịch. Nhưng với tôi, đó là cả gia tài. Nhà tôi không có bảo hiểm, không có sổ tiết kiệm. Tài sản lớn nhất là mảnh đất 3 tỷ ở quê mà bố mẹ để lại, và đôi bông tai cưới bằng vàng 18K mà ông Tâm mua cho tôi năm 1978 – thời mà 1 chỉ vàng còn chưa tới 100 nghìn.

Tôi gọi cho con trai duy nhất: thằng Minh.

Nó 38 tuổi, làm kỹ sư ở quận 7, lấy vợ là cô Thảo – con gái một gia đình khá giả ở Cần Thơ. Hai vợ chồng có một đứa con gái 6 tuổi, tên là bé Mít. Tôi từng tự hào lắm. Con trai tôi học giỏi, ra trường có việc làm ổn định, cưới vợ xinh, ở nhà lầu, đi xe hơi. Tôi hay khoe với hàng xóm: “Thằng Minh nhà tôi hiếu thảo lắm, tháng nào cũng gửi mẹ 2 triệu tiêu vặt.”

Nhưng lần này, giọng nó lạnh tanh: “Mẹ ơi, con đang khó khăn. Vợ chồng con vừa vay ngân hàng mua thêm căn hộ cho thuê, lãi suất cao lắm. Con bé Mít lại sắp vào lớp 1, học phí trường quốc tế 15 triệu/tháng. Mẹ thông cảm, tự xoay sở đi nhé.”

Tôi nắm chặt điện thoại, tay run run: “Minh… bố con đang nằm viện… chỉ 20 triệu thôi… mẹ trả dần…”

“Thôi mẹ, con bận họp. Có gì mai nói tiếp.”

Nó cúp máy.

Tôi ngồi bệt xuống ghế, nước mắt rơi lã chẽ. Ông Tâm nằm đó, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Tôi nắm tay ông, thì thầm: “Ông ơi, tôi không để ông ra đi đâu…”


Ba ngày sau, tôi lướt Facebook – cái thói quen ít ỏi mà tôi học được từ nhỏ bạn thân là cô Năm. Cô ấy tag tôi vào một bài đăng. Tôi mở ra.

Trời đất như sụp xuống.

Hình ảnh rực rỡ: vợ chồng thằng Minh đứng giữa sảnh khách sạn 5 sao The Reverie Saigon, ôm bó hoa hồng khổng lồ. Bàn tiệc trải khăn trắng, bánh kem 3 tầng, champagne, hoa nhập khẩu. Mẹ vợ nó – bà Hương – ngồi chính giữa, đội vương miện sinh nhật, cười rạng rỡ.

Caption của nhỏ Thảo:

“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 60 của mẹ yêu ❤️❤️❤️ Cảm ơn bố mẹ đã cho vợ chồng con căn nhà 7 tỷ ở quận 2 – món quà cưới vô giá! Hôm nay con tổ chức tiệc thật hoành tráng tại The Reverie để báo hiếu. Cả nhà mình hạnh phúc quá! 🥂🎂”

Dưới bài là hàng trăm lượt thích, bình luận:

  • “Sang chảnh quá chị ơi!”
  • “Báo hiếu thế này mới đáng mặt con rể, con dâu!”
  • “Nhà mình đúng chuẩn giàu mà có đạo đức!”

Tôi zoom to tấm hình. Thằng Minh mặc vest xịn, cười toe toét, tay cầm ly rượu. Bé Mít mặc váy công chúa, đội vương miện nhỏ xíu.

Tôi lặng lẽ tính nhẩm:

  • Thuê sảnh The Reverie: ít nhất 80 triệu.
  • Bánh kem 3 tầng: 15 triệu.
  • Hoa, trang trí, MC, ban nhạc: chắc chắn trên 150 triệu.

Tổng cộng một buổi tiệc: hơn 200 triệu đồng.

Còn bố nó, chỉ cần 20 triệu để sống thêm vài tháng, nó bảo “không có”.

Tôi tắt máy, nằm vật xuống giường. Đêm đó, tôi không ngủ. Hình ảnh thằng Minh quỳ trước mặt tôi năm xưa hiện về: “Mẹ ơi, con yêu Thảo. Con hứa sẽ chăm sóc bố mẹ chu đáo…”

Giờ đây, nó chọn mẹ vợ, chọn cái vẻ hào nhoáng, bỏ mặc bố ruột nằm thoi thóp.


Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện. Ông Tâm tỉnh lại một chút, hỏi: “Bà gọi thằng Minh chưa?”

Tôi mỉm cười gượng: “Rồi ông ơi. Nó bảo cuối tuần ghé thăm.”

Tôi nói dối.

Bác sĩ gọi tôi ra: “Bà ơi, nếu không đóng viện phí trong 3 ngày nữa, chúng tôi phải dừng điều trị. Ông ấy… không qua nổi tuần này.”

Tôi gật đầu, bước ra hành lang, ngồi thụp xuống ghế. Một bà cụ bán vé số đi ngang, thấy tôi khóc, dúi vào tay tôi tờ vé: “Cô ơi, mua giùm bà tờ vé, may mắn sẽ đến.”

Tôi cười buồn, mua 2 tờ. Một tờ trúng 10 nghìn. Một tờ… trúng giải đặc biệt: 50 triệu đồng.

Tôi ôm mặt khóc. Trời còn thương tôi.


Tôi gom 50 triệu, cộng với 5 triệu tiết kiệm, được 55 triệu. Tôi nộp viện phí, mua thêm thuốc bổ, thuê y tá riêng chăm ông Tâm. Nhưng tôi biết, tiền này chỉ đủ 2 tháng. Sau đó thì sao?

Tôi quyết định làm một việc mà cả đời chưa từng nghĩ tới.

Tôi về quê, mở két sắt, lấy sổ đỏ mảnh đất 3 tỷ. Tôi đến tiệm vàng, bán đôi bông tai cưới – kỷ vật duy nhất ông Tâm tặng tôi. Người chủ tiệm nhìn tôi, ái ngại: “Bà chắc không? Đôi bông này đẹp lắm, vàng xưa, đáng giá tình cảm.”

Tôi gật đầu: “Tình cảm không cứu được mạng người.”

Đôi bông bán được 35 triệu.

Tôi gọi cho chị hàng xóm – cô Út – vay thêm 5 triệu. Cô ấy không ngần ngại: “Chị cầm đi, mai mốt trả cũng được. Chị là người tốt, trời sẽ phù hộ.”

Tổng cộng: 95 triệu đồng.

Tôi mang hết nộp viện, ký hợp đồng điều trị dài hạn cho ông Tâm. Bác sĩ nói: “Nếu ông ấy đáp ứng tốt, có thể sống thêm 1-2 năm.”

Tôi nắm tay chồng, thì thầm: “Ông thấy chưa? Tôi lo được mà.”


Nhưng tôi chưa dừng lại.

Tôi viết một status dài trên Facebook – lần đầu tiên tôi công khai chuyện gia đình.

“CẢ ĐỜI TÔI CHỈ MONG CON HIẾU THỎA”

Hôm nay tôi 65 tuổi, chồng tôi nằm viện vì ung thư phổi. Bác sĩ nói cần 20 triệu để tiếp tục điều trị. Tôi gọi con trai, nó bảo: “Con không có”.

Ba ngày sau, tôi thấy con trai tổ chức sinh nhật cho mẹ vợ ở khách sạn 5 sao, chi hơn 200 triệu. Vì năm xưa mẹ vợ cho nó căn nhà 7 tỷ.

Tôi không trách. Tôi chỉ buồn.

Hôm nay, tôi bán mảnh đất 3 tỷ ông bà để lại, bán cả đôi bông tai cưới ông Tâm tặng tôi 40 năm trước, vay mượn thêm để cứu chồng.

Cảm ơn cụ bán vé số đã cho tôi trúng 50 triệu. Cảm ơn cô Út cho vay 5 triệu. Cảm ơn những người lạ đã nhắn tin hỏi thăm.

Còn con ơi, mẹ không cần con nữa. Mẹ chỉ cần bố con sống.

Tôi đăng kèm:

  • Ảnh ông Tâm nằm viện, gầy guộc, ống thở oxy.
  • Ảnh tiệc sinh nhật của vợ chồng thằng Minh.
  • Ảnh đôi bông tai cưới trước khi bán.

Bài đăng lan truyền như lửa cháy.

  • Báo chí gọi phỏng vấn.
  • Đài truyền hình mời quay phóng sự.
  • Người lạ chuyển khoản ủng hộ: 200 nghìn, 500 nghìn, 1 triệu…
  • Có cụ bà 80 tuổi ở Đà Lạt gửi 300 nghìn, viết: “Cô ơi, tôi cũng từng bị con bỏ rơi. Cố lên.”

Chỉ trong 1 tuần, tài khoản tôi nhận được hơn 300 triệu đồng.


Thằng Minh gọi lại. Giọng run run: “Mẹ… con xin lỗi… con không ngờ mọi chuyện thành thế này… Con sẽ về…”

Tôi lạnh lùng: “Minh à, mẹ không cần con về. Mẹ chỉ cần con hiểu: đạo hiếu không chọn người nhận.”

Tôi cúp máy.


Hai tuần sau, ông Tâm tỉnh táo hơn. Ông nắm tay tôi: “Bà… cực quá… tha thứ cho thằng Minh đi…”

Tôi cười, lau nước mắt: “Ông ơi, tôi tha thứ rồi. Nhưng tôi không còn là mẹ của đứa con bất hiếu nữa. Tôi chỉ là vợ của ông – người đàn ông tôi chọn ở bên đến cuối đời.”


Ba tháng sau, ông Tâm qua đời trong vòng tay tôi. Be bé Mít – cháu nội – đứng bên quan tài, khóc nức nở: “Bà ơi, con muốn gặp ông nội…”

Tôi ôm cháu, thì thầm: “Ông con ở trên trời, phù hộ cho con ngoan, hiếu thảo… đừng như bố con.”


Tang lễ xong, tôi dùng số tiền ủng hộ để xây một căn nhà tình thương ở quê. Tôi đặt tên: Nhà Ông Tâm.

Mỗi tháng, tôi về đó, chăm sóc các cụ già neo đơn.

Tôi không còn con trai. Nhưng tôi có hàng trăm người con – những cụ già móm mém cười khi tôi gọi: “Mẹ đây.”


Kết thúc.

Tôi – bà Lan 65 tuổi – đã “cắt ruột” buông bỏ đứa con bất hiếu, để ôm lấy tình người warm and bright.

Và tôi hiểu ra: Hiếu thảo không phải là tiền. Là trái tim biết đặt đúng chỗ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News