×
×

Hôm đó, hai cha con đang ăn cơm tối, ông Lâm lại hỏi câu cũ: Mẹ mày khi nào mới về? Mai nén nghẹn: Sắp thôi bố…

Năm Mai 6 tuổi, mẹ cô – bà Huyền – bỏ nhà đi biệt xứ theo lời hứa “ra thành phố kiếm tiền, sau này sẽ đưa hai cha con lên sống sung sướng”.

Nhưng rồi bà mất hút.

Cũng từ năm đó, Mai phải lớn lên thay mẹ.

Cha cô – ông Lâm, từng là thợ mộc giỏi, nhưng tai nạn lao động khiến đầu va mạnh, từ đó trí nhớ suy giảm nặng, lúc nhớ lúc quên, cứ thấy ai đi ngang cũng hỏi:

Có thấy vợ tôi đâu không? Bà ấy bảo đi có vài tháng mà hơn chục năm rồi chưa về…

Mai nghe mãi thành quen, nhưng mỗi lần vẫn thấy mắt cay xè.

vừa đi học, vừa cắt tóc thuê, vừa bưng bê quán cơm, rồi lớn lên thành một cô gái xinh xắn, hiền lành, được cả xóm thương.

20 năm sau – Chuông cửa vang lên lúc nửa đêm

Hôm đó, hai cha con đang ăn cơm tối, ông Lâm lại hỏi câu cũ:

Mẹ mày khi nào mới về?

Mai nén nghẹn:

Sắp thôi bố…

Thì tiếng còi ô tô sang trọng vang lên trước cổng.

Một chiếc xe đen phủ bóng, bóng loáng, đèn pha rọi thẳng vào sân nhà lụp xụp. Cửa mở – một người phụ nữ bước xuống.

Mai đứng sững.
Bố cô mếu máo:

Trời đất… Huyền!

Đúng là bà – sau 20 năm, trẻ đẹp hơn, nước hoa thơm nức, tay xách túi hàng hiệu.

Nhưng điều khiến cả xóm tò mò là: bà còn dắt theo một ông già ngoài 70, mặc đồ đắt tiền, dáng khó chịu, mặt lạnh tanh.

Điều kiện kinh khủng

Sau vài câu hỏi xã giao, bà Huyền nhìn Mai bằng ánh mắt lạ:

Mẹ không thể nuôi con ngày nào, nhưng hôm nay mẹ có việc cần con giúp.

Bà đặt lên bàn một cuốn sổ tiết kiệm trị giá tiền tỷ, rồi nói tiếp, giọng đều đều:

Đây là phần đền bù. Nhưng con phải thay mẹ… lấy người đàn ông này – ông Đỗ Văn Lý, chủ một tập đoàn bên thành phố.

Mai chết lặng:

Mẹ nói cái gì…?

Ông Lý chỉnh lại cà vạt, thản nhiên:

Mẹ cô nợ tôi. Không trả được bằng tiền… thì trả bằng con gái.

Ông Lâm run bần bật:

Không được! Con gái tôi còn trẻ…

Bà Huyền lạnh lùng:

Nếu không đồng ý, nhà này… mai sẽ bị ngân hàng xiết. Và cái bệnh của bố con… ai lo?

Cả người Mai như sụp xuống.
Hóa ra bà về không phải vì nhớ, mà vì một giao kèo tàn nhẫn.

Đêm đó – Ngôi nhà nhỏ xảy ra chuyện

Ông Lâm mất bình tĩnh, phát bệnh, xông ra đập cửa xe, gào khàn cả giọng:

Bà là vợ tôi! Sao bà làm thế với con tôi!?

Mai dỗ mãi mới đưa bố vào nhà nằm nghỉ. Đêm mưa mỗi lúc một lớn.

Bà Huyền ngồi ở bàn, nói không cảm xúc:

Con nghĩ cho thực tế đi. Con gả sang đó là một bước đổi đời. 20 năm trước mẹ cũng vì nghèo mà phải chọn…

Mai nghẹn:

Mẹ vì nghèo mà bỏ con?

Hay vì mẹ chọn cuộc sống khác?

Bà không đáp.

Ông Lý đứng dậy, châm điếu xì gà, nhìn Mai bằng ánh mắt coi như món hàng:

Sáng mai xe đón. Đừng để tôi thất vọng.

Họ lên xe đi, để lại căn nhà tối om như bị ai bóc hết không khí.

0 giờ 45 – Tiếng động từ buồng ông Lâm

Mai đang ngồi khóc thì nghe tiếng nước chảy xối xả trong phòng tắm. Nghĩ bố thức dậy đi vệ sinh, cô gọi:

Bố ơi… bố có cần con dìu không?

Không tiếng trả lời.

Mai chạy đến. Cửa khóa trong.

Cô đập:

Bố! Bố mở cửa!

Không ai đáp.

Mai hốt hoảng lấy búa cạy cửa – và cả người đổ sụp khi nhìn thấy cảnh bên trong:

Ông Lâm nằm trên sàn nhà, hai tay vẫn cố bám mép bồn rửa mặt, miệng thều thào:

Con đừng… đừng đi…

Nước tràn kín sàn vì vòi chưa tắt, ông ngã vì trượt chân.

Mai bật khóc, cố đỡ bố lên.
Ông thở gấp, nhìn cô rất tỉnh táo – lần đầu sau nhiều năm trí nhớ lẫn lộn:

Bố… xin lỗi… bố không thể nhìn con… bị bán như mẹ…

Rồi ông ngất lịm.

Cả huyện nhận tin chấn động

Mai vội gọi xe đưa bố vào bệnh viện huyện.
2 giờ sáng, bác sĩ bước ra, mặt căng thẳng:

Anh Lâm bị nhồi máu não cấp, nếu đưa trễ hơn 15 phút… khó giữ.

Mai đứng chết lặng.

Nhưng tin khiến cả bệnh viện và cán bộ ca trực sửng sốt hơn, là khi xem hồ sơ bệnh án, bác sĩ mới phát hiện:

Ông Lâm… đã có giấy chứng nhận tâm thần từ 10 năm trước, đủ điều kiện miễn trách nhiệm dân sự toàn phần.

Điều đó có nghĩa:

Không ai có quyền ép Mai “bán mình” để gánh nợ thay cho bố.

Và mọi khoản nợ trong hồ sơ của bà Huyền không thể đổ lên đầu con gái và người chồng bị bệnh trí nhớ.

Sáng hôm sau, khi bà Huyền đưa ông Lý quay lại nhận câu trả lời, cô Mai đặt hồ sơ bệnh án và giấy xác nhận trước mặt hai người.

Cô nói rất bình tĩnh:

Từ giờ… mẹ sống cuộc đời của mẹ. Con chăm bố… là đủ rồi.

Ông Lý biến sắc.
Bà Huyền thì mặt trắng bệch, như bị đánh gục bởi chính đứa con mà mình từng bỏ rơi.

Còn một bí mật mà Mai chưa nói ra

Trong lúc cấp cứu, bác sĩ vô tình nói một câu khiến Mai lạnh sống lưng:

“Bệnh của bố em… không phải do tai nạn hoàn toàn. Có dấu hiệu bị tác động mạnh kéo dài.
Ai đó… đã khiến ông ấy tổn thương tâm trí từ từ trong nhiều năm.”

Mai nhớ lại – 20 năm trước, chỉ hai người sống trong ngôi nhà:

Bố

Và… mẹ

Lần đầu tiên trong đời, Mai nhìn về quá khứ của gia đình mình bằng đôi mắt khác hoàn toàn.

Và cô thầm hiểu:

Chuyện mẹ bỏ đi không đơn giản như 20 năm qua cô vẫn nghĩ

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News