THƯƠNG CẢM CHỊ HÀNG XÓM ‘một mình NUÔI CON’, TÔI ‘RỤNG RỜI CHÂN TAY’ KHI BẤT NGỜ THẤY MẶT ‘NGƯỜI CHỒNG MẤT TÍCH’ CỦA CÔ ẤY
Tôi lấy chồng mới được ba năm, thu nhập hai vợ chồng còn eo hẹp nên vẫn phải thuê trọ. Cuộc sống tuy không khá giả nhưng êm đềm. Mỗi ngày đi làm về, tôi và chồng vẫn thường nấu ăn, xem phim rồi thủ thỉ chuyện tương lai. Tôi nghĩ mình may mắn vì lấy được người chồng hiền lành, biết lo cho gia đình. Nhưng chính sự bình yên ấy lại khiến cú sốc về sau càng thêm nặng nề.
Vài tháng trước, vì khu trọ cũ xuống cấp, hai vợ chồng quyết định chuyển sang một khu trọ mới gần chỗ làm. Khu trọ khá yên tĩnh, sạch sẽ, lại chỉ có vài căn phòng nên hàng xóm dễ trở nên thân thiết. Và tôi gặp chị Hoa – người phụ nữ khiến câu chuyện sau này của tôi rẽ sang một hướng không ngờ đến.
1. Người mẹ đơn độc mà tôi hết lòng thương cảm
Chị Hoa sống cùng cậu con trai khoảng ba tuổi. Tôi gặp chị lần đầu trong buổi chiều đang loay hoay dọn đồ vào căn phòng mới. Chị giúp tôi bê hộ cái thùng đồ nặng trĩu, mỉm cười hiền lành:
— Cô mới chuyển đến à? Ở đây yên tĩnh lắm, có gì cần giúp cứ bảo tôi.
Từ cái nụ cười ấy, tôi thấy chị là người thân thiện và chân chất. Chúng tôi dần trở nên thân quen chỉ sau vài lần gặp nhau. Chồng tôi đi làm về khuya, còn tôi thường phải ở nhà một mình nên hay ghé sang phòng chị chơi. Cậu bé con trai chị rất đáng yêu, quấn lấy tôi và ríu rít gọi “cô”.
Trong vài lần trò chuyện, tôi biết chồng chị thường xuyên đi xa, có khi cả tháng không về. Lúc đầu tôi nghĩ anh làm công trình hay nghề phải đi tỉnh. Chị không kể nhiều, chỉ bảo:
— Anh ấy bận việc… đi suốt. Tôi thì ở nhà kiếm việc nhẹ làm online, vừa để trông con.
Nhưng điều khiến tôi thắc mắc là mặc dù không đi làm ở công ty, cuộc sống của mẹ con chị không hề chật vật. Phòng trọ của chị sắm sửa rất tươm tất. Con trai chị có vô số đồ chơi mắc tiền. Chị cũng chưa bao giờ nhờ tôi gửi hàng hay giúp việc nặng gì. Mỗi lần tôi hỏi vui: “Chồng chị chắc yêu thương lắm nhỉ?”, chị chỉ cười mơ hồ:
— Ừ… anh ấy tốt, chỉ là ít ở nhà thôi.
Đôi lúc, buổi tối tôi nghe chị nói chuyện điện thoại với ai đó bằng giọng rất dịu dàng, rồi kết thúc bằng câu “anh ngủ sớm nhé”. Nhưng tuyệt nhiên, tôi chưa từng thấy mặt chồng chị dù chỉ một lần. Mỗi khi hỏi, chị đều nói:
— Anh ấy lại vừa đi rồi. Không biết bao giờ mới về.
Sự đơn độc của chị khiến tôi thương cảm thật sự. Cùng là phụ nữ, tôi hiểu cái cảm giác một mình nuôi con, vừa lo toan, vừa đợi chờ. Tôi nghĩ chị thuộc kiểu phụ nữ cam chịu, chỉ biết nhẫn nhịn. Tôi còn vài lần bảo chồng mình:
— Thấy tội chị Hoa quá. Anh chồng gì mà đi suốt không ở nhà với vợ con.
Chồng tôi cũng chỉ “ừ” một tiếng, bảo chắc công việc của người ta vậy.
Tôi không ngờ… Người “chồng” vắng mặt ấy lại là người tôi không bao giờ nghĩ tới.
2. Cú sốc nhìn thẳng vào sự thật
Một buổi tối cuối tuần, chồng tôi đi đá bóng với bạn. Tôi ở nhà đọc sách. Đến khoảng 10 giờ, tôi nghe tiếng xe máy dừng trước khu trọ. Tiếp theo là tiếng cửa phòng chị Hoa mở ra. Tôi đoán chồng chị về nên vô thức tò mò hé nhìn qua khe cửa.
Và rồi… tim tôi như rơi xuống chân.
Người đàn ông đang bước vào phòng chị Hoa… là anh rể của tôi.
Tôi đứng chết lặng. Tay chân run rẩy, máu như dồn hết lên đầu khiến tôi choáng váng. Không, không thể nào. Anh rể tôi – người đàn ông luôn điềm đạm, tử tế, yêu thương chị gái tôi – sao có thể xuất hiện ở đây, trong phòng trọ của một người phụ nữ khác?
Tôi dụi mắt liên tục như thể mình đang mơ. Nhưng đúng là anh. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi công sở quen thuộc, còn ôm lấy cậu bé con trai của chị Hoa một cách thân mật. Chị Hoa mỉm cười, đỡ lấy balo của anh như người vợ chờ chồng về sau chuyến đi dài.
Đến lúc anh rể nhìn lên và chạm vào ánh mắt tôi đang hoảng loạn đứng trước phòng mình. Gương mặt anh khựng lại. Cả hai bên đều chết sững.
Tôi lao ra trước khi kịp suy nghĩ:
— ANH LÀM GÌ Ở ĐÂY?!
Chị Hoa giật mình, còn anh rể thì chỉ thốt được một câu:
— Vào trong nói chuyện. Đừng để hàng xóm biết.
Tôi căm phẫn, muốn hét thật lớn nhưng lý trí còn sót lại ngăn tôi vì con trai của chị Hoa vừa khóc thét lên vì sợ. Anh rể kéo tay tôi vào góc cầu thang, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
— Anh xin… để anh giải thích.
Tôi gần như nghẹn lại:
— Giải thích gì? Chị Hoa gọi anh là chồng! Anh có con với người ta rồi đúng không? Còn chị gái tôi thì sao? Chị ấy chờ anh suốt bảy năm không có con, vậy mà anh lén lút như thế này?
Anh rể im lặng hồi lâu, sau đó nói ra một câu khiến tôi sững sờ hơn cả:
— Anh không muốn bỏ chị gái em. Anh thương chị ấy. Nhưng anh cũng muốn có con…
Tôi trào nước mắt. Căm hận. Tức tối. Nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để nghe hết.
3. Sự thật dơ bẩn sau lớp vỏ tử tế
Anh rể tôi thú nhận rằng anh và chị Hoa quen nhau khi anh đi công tác mấy năm trước. Ban đầu chỉ là qua lại, nhưng khi biết chị Hoa mang thai, anh đã không nỡ bỏ rơi. Anh nói:
— Anh không thể đòi hỏi chị gái em sinh con khi chị ấy không thể. Nhưng bố mẹ anh luôn muốn có cháu. Anh bế tắc… nên mới… tìm một người khác.
Tôi vừa thương chị gái mình, vừa ghê tởm người đàn ông trước mặt. Anh thậm chí còn không biết mình đang nói câu nào đúng – câu nào sai.
Tôi gằn giọng:
— Anh muốn tôi giữ bí mật phải không?
Anh rể cúi đầu, tránh ánh mắt của tôi:
— Anh xin em. Nếu chị gái em biết, chị ấy sẽ không sống nổi. Anh thề vẫn yêu thương và chăm sóc chị ấy. Còn ở đây… anh chỉ muốn làm tròn trách nhiệm với đứa bé.
Tôi lạnh người.
Chị gái tôi – người phụ nữ chu đáo, yêu chồng đến từng chi tiết nhỏ, người luôn tin rằng mình có cuộc hôn nhân hạnh phúc – sẽ như thế nào nếu biết rằng chồng mình đã có một gia đình thứ hai?
Tôi không dám tưởng tượng.
Nhưng càng nghe anh rể nói, tôi càng nhận ra một điều: anh ta không hề thấy mình sai. Anh ta chỉ sợ bị phát hiện. Chỉ sợ mất mặt. Chỉ sợ rắc rối.
Tôi hỏi:
— Chị Hoa biết anh đã có vợ chưa?
Anh im lặng.
Sự im lặng ấy… nói lên tất cả.
4. Tôi nên im lặng… hay phơi bày sự thật?
Tối hôm đó tôi về phòng, tim đập loạn, đầu óc rối bời. Chồng tôi thấy tôi lạ liền hỏi, nhưng tôi không nói được gì. Tôi không thể đấu tranh với cú sốc tôi vừa chứng kiến. Cả đêm tôi nằm trằn trọc, nước mắt ướt cả gối.
Tôi thương chị gái mình – người chưa từng có lấy một hạnh phúc làm mẹ. Nhưng tôi cũng thương đứa bé con trai kia – nó vô tội, nó chẳng biết gì về sự dơ bẩn của người lớn.
Còn chị Hoa?
Chị ấy có vẻ tin tưởng anh rể tôi sâu sắc. Trong mắt chị ấy, anh là người đàn ông duy nhất, là gia đình của mẹ con chị.
Tôi – người đứng giữa – chỉ thấy bế tắc.
Tôi có quyền phá nát hai gia đình không?
Hay tôi phải im lặng để giữ lại cái gọi là “hạnh phúc giả dối” cho chị gái tôi?
Nhiều lần tôi nhìn chị Hoa ôm con cười đùa, lòng tôi thắt lại. Chị ấy thật sự tin mình có một người chồng yêu thương. Tôi thấy thương nhưng cũng thấy giận. Bởi tình yêu mù quáng của chị cũng đang khiến chị gái tôi bị lừa dối suốt bao năm.
Sự giằng xé khiến tôi gần như phát điên.
5. Cao trào – khi mọi thứ bùng nổ
Một tuần sau, mọi thứ vỡ tung hoàn toàn.
Hôm đó, chị Hoa bất ngờ chạy sang phòng tôi, mặt tái mét, tay run lập cập. Tôi hoảng hốt kéo chị vào.
— Em ơi… Anh ấy… anh ấy nói muốn chấm dứt với chị!
Tôi đứng hình.
— Sao lại chấm dứt?
Chị bật khóc nức nở:
— Anh bảo phải về sống với vợ… Anh bảo nếu chị còn tìm đến thì anh sẽ chuyển chỗ khác!
Tôi nghẹn lại. Trời ơi… cái người đàn ông mà chị Hoa gọi là tất cả… lại có thể nói ra những lời tuyệt tình đến vậy?
Tôi nắm lấy tay chị:
— Chị… chị có biết anh ấy đã có vợ rồi không?
Chị Hoa lặng người. Đôi môi mấp máy, suy sụp hoàn toàn.
— Chị… biết.
Tôi sững sờ.
— Sao… sao chị vẫn chấp nhận?
Chị Hoa khóc nghẹn:
— Vì chị yêu anh ấy. Và… chị nghĩ anh ấy cũng thương mẹ con chị thật lòng. Chị tưởng chỉ cần đợi… sẽ có ngày anh ấy chọn chị.
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Chị ấy biết. Chị ấy chấp nhận. Chị ấy sống trong hy vọng mong manh rằng người đàn ông kia sẽ bỏ vợ để đến với mình.
Nhưng anh rể tôi… chẳng bao giờ có ý định đó.
Tất cả chỉ là ích kỷ cá nhân của anh ta.
6. Sự thật cuối cùng cần được nói ra
Tối hôm đó, tôi không chịu nổi nữa. Tôi lái xe đến nhà chị gái mình. Gặp tôi, chị gái vui vẻ:
— Sao tự nhiên qua đây? Muốn ăn món gì để chị nấu?
Tôi nhìn đôi bàn tay đã gầy đi vì bao năm chạy chữa để có con của chị. Nhìn nụ cười hiền lành của chị – người đã yêu chồng mình bằng tất cả trái tim.
Và tôi bật khóc.
Chị hoảng hốt ôm lấy tôi:
— Em làm sao thế?
Tôi bám lấy chị, nói trong tiếng nấc:
— Chị à… Em xin lỗi… nhưng chị phải biết sự thật.
Tôi kể hết. Không giấu giếm. Không làm nhẹ đi. Từng câu một như cứa vào da thịt. Chị run lên, môi tím tái, nước mắt rơi như không ngừng được.
Khi tôi nói xong, chỉ còn lại im lặng.
Rồi chị đứng bật dậy, đi lấy áo. Tôi tưởng chị sẽ lao đi tìm anh rể, nhưng chị chỉ ngồi phịch xuống ghế, ôm mặt, bật khóc nức nở:
— Tại sao? Tại sao anh ấy đối xử với chị như vậy?
Tôi ôm lấy chị, hai chị em ôm nhau khóc.
7. Hồi kết – khi mỗi người phải đối diện với sự lựa chọn của riêng mình
Sáng hôm sau, chị gái tôi gọi anh rể về nhà. Cuộc nói chuyện kéo dài gần ba tiếng. Tôi không nghe được nội dung, nhưng kết quả là… họ quyết định ly hôn trong lặng lẽ.
Chị gái tôi buồn. Buồn đến òa vỡ. Nhưng chị mạnh mẽ hơn tôi nghĩ. Chị nói:
— Chị đã đau đủ rồi. Chị không thể tiếp tục sống bằng những gì giả dối nữa.
Còn chị Hoa… chị chuyển phòng trọ vài tuần sau. Tôi thấy chị ôm con, ánh mắt mệt mỏi nhưng quyết đoán. Chị nói với tôi:
— Chị phải dứt ra thôi. Chị đã níu kéo nhiều năm rồi.
Về phần anh rể, anh cố hàn gắn nhưng chị gái tôi không chấp nhận. Tôi không biết anh sẽ sống với chị Hoa hay không, cũng không biết anh có đủ bản lĩnh nhận trách nhiệm hay lại tiếp tục trốn tránh. Nhưng đó là chuyện của họ – những người lớn chọn sai ngay từ đầu.
Tôi – người đứng giữa – cuối cùng chỉ còn lại một suy nghĩ:
Đôi khi, sự thật dù tàn nhẫn vẫn cần được nói ra.
Vì im lặng chỉ khiến người vô tội bị tổn thương lâu hơn.
Tôi thương chị gái mình.
Tôi thương cả chị Hoa.
Và thương cả đứa bé chẳng có lỗi gì trong câu chuyện người lớn đầy ích kỷ này.
Nhưng ít nhất… giờ đây mọi người đều thoát khỏi những năm tháng dối lừa.
Còn tôi, mỗi khi đi ngang qua phòng trọ cũ của chị Hoa, lại rùng mình nhớ lại buổi tối kinh hoàng ấy. Buổi tối tôi nhìn thấy gương mặt “người chồng mất tích” của chị hàng xóm – và nhận ra đó chính là người thân của mình.
Một cú sốc thay đổi cả cuộc đời nhiều người.
Nếu cậu muốn, tớ có thể viết tiếp phần 2:
– “Hậu ly hôn – khi sự thật còn nhiều hơn thế”
hoặc viết lại câu chuyện theo góc nhìn chị gái, góc nhìn chị Hoa, hoặc phiên bản có twist lớn hơn.