×
×

Tại đ/á/m t/a/n/g của bố chồng, khi một phụ nữ l/ạ mặt mặc đồ tang như con dâu xuất hiện…

Tại đám tang của bố chồng, khi một phụ nữ lạ mặt mặc đồ tang như con dâu xuất hiện, người vợ mới biết người chồng 19 năm của mình đã lén nuôi vợ bé từ 16 năm nay.

Đám tang bố chồng diễn ra trong không khí trang nghiêm, ai cũng mặc áo xô, khăn trắng, cúi đầu thương tiếc. Tôi – với tư cách con dâu trưởng – tất bật tiếp khách, lo nhang khói, lo từng mâm cỗ, cố gắng làm tròn bổn phận trước khi đưa bố chồng về nơi an nghỉ cuối cùng.

Giữa lúc ấy, một bóng dáng lạ lẫm xuất hiện. Đó là một người phụ nữ tầm ngoài ba mươi, gương mặt u buồn, trên người cũng mặc đồ tang trắng toát như các con cháu trong gia đình. Điều khiến mọi người sững sờ là bà ta không đứng cùng khách viếng mà tiến thẳng vào hàng cháu dâu, cúi đầu lạy trước linh cữu, rồi lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế vốn chỉ dành cho người trong họ.

Cả họ xì xào, nhiều ánh mắt khó hiểu nhìn nhau. Tôi cũng thấy chột dạ nhưng vẫn giữ lễ, tiến lại hỏi nhỏ:
– Chị là… ai? Sao lại mặc đồ tang như dâu con trong nhà?

Người phụ nữ ấy ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, khẽ đáp:
– Tôi… là vợ của chồng chị.

Tim tôi thắt lại. Trong khoảnh khắc, tai tôi ù đi, cả gian nhà tang như quay cuồng. Tôi lắp bắp:
– Cô… nói gì? Anh ấy… là chồng tôi. Chúng tôi kết hôn đã 19 năm nay!

Người phụ nữ kia cười chua chát, rút từ trong túi ra một tấm hình cũ, trong đó là chồng tôi – người đàn ông đã gắn bó với tôi gần hai thập kỷ – đứng cạnh cô ta, phía sau là đứa trẻ khoảng 3 tuổi.
– Anh ấy là chồng chị, cũng là chồng tôi. Tôi đã ở với anh ấy được 16 năm, nuôi con trai chung nay đã vào đại học. Anh ấy bảo chưa thể công khai, phải chờ cho tới khi các con lớn. Nhưng… bố mất, tôi không thể không đến viếng.

Tôi lảo đảo, suýt ngã. Cả họ hàng xôn xao, những cái nhìn thương hại, hiếu kỳ đổ dồn về phía tôi. Mẹ chồng run rẩy, tay bấu chặt chiếc gậy chống, đôi môi mấp máy mà không thốt nổi một lời.

Người chồng của tôi – kẻ đứng cạnh từ nãy đến giờ, cúi mặt lặng thinh. Tôi nhìn anh, tìm kiếm một tia phản bác, một lời thanh minh, nhưng tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là sự im lặng nặng nề đến ngột ngạt.

Ngực tôi đau như có hàng ngàn mũi dao cứa. Bao năm nay, tôi tận tụy lo cho gia đình, vun vén cho anh, tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông ấy. Vậy mà ngay giữa đám tang cha chồng, sự thật trần trụi lại phơi bày – suốt 16 năm trời, tôi chỉ là một nửa trong đời sống bí mật của anh ta.

Không ai còn khóc thương cho người mất, bởi cả nhà chìm trong cơn chấn động. Và tôi, trong chiếc áo tang ướt đẫm nước mắt, bỗng thấy mình như kẻ mồ côi lần thứ hai – mất chồng, mất cả niềm tin, ngay trong cái ngày tiễn đưa người cha già.

Sau khi đám tang kết thúc, cả họ vẫn còn xôn xao bàn tán. Tôi như người mất hồn, đi ngang qua ai cũng nghe tiếng thì thầm: “Mười mấy năm bị lừa dối…”, “Thế mà vẫn cắn răng chịu đựng được à?”

Đêm đó, căn nhà vắng lặng. Chồng tôi trở về phòng, ngồi đối diện tôi. Gương mặt anh không còn dáng vẻ uy nghiêm của người đàn ông trụ cột nữa, mà chỉ còn lại sự mệt mỏi, chán chường.
Tôi hỏi, giọng run rẩy nhưng kiên quyết:
– Bao nhiêu năm nay, anh giấu tôi những gì? Nói đi.

Anh thở dài, đôi mắt cụp xuống:
– Anh xin lỗi… nhưng đúng là anh đã có người phụ nữ khác. Anh không định giấu mãi, nhưng sợ các con còn nhỏ, sợ bố mẹ sốc… Anh tính khi nào con vào đại học sẽ nói rõ.

Tôi cười cay đắng:
– 19 năm hôn nhân, 16 năm anh phản bội. Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi không? Tôi đã sống thế nào trong cái vỏ bọc gia đình “hạnh phúc” mà anh dựng lên?

Anh im lặng. Im lặng đến mức tôi nghe được tiếng tích tắc đồng hồ như những nhát dao chém vào tim.

Ngày hôm sau, người phụ nữ kia đến tận nhà tìm tôi. Cô ta mang theo một chàng trai trẻ – con của chồng tôi. Nó cúi đầu lễ phép gọi tôi một tiếng “bác”, còn tôi thì chết lặng. Một phần máu thịt của chồng mình đứng ngay trước mắt, trưởng thành, khôi ngô, và hoàn toàn vô tội.

Người phụ nữ ấy bình thản nói:
– Tôi không muốn giành giật gì với chị, nhưng anh ấy cũng là chồng tôi, con tôi cũng cần có cha. Bao năm nay tôi đã nhẫn nhịn ở trong bóng tối. Từ giờ, tôi sẽ không giấu nữa.

Câu nói ấy như nhát dao cuối cùng chém xuống. Tôi nhìn chồng – anh không dám đối diện ánh mắt tôi, cũng không dám nhìn thẳng đứa con kia.

Tối đó, tôi viết đơn ly hôn. Không phải vì tôi hết yêu, mà vì tôi không thể tiếp tục sống trong sự phản bội đã kéo dài suốt nửa đời mình. Nhưng khi đặt bút ký, tay tôi run bần bật – không biết là vì đau đớn, hay vì oán hận.

Ngày tôi đưa tờ đơn cho chồng, anh chỉ khẽ gật đầu, mắt đỏ hoe nhưng không cản. Chính sự cam chịu ấy khiến tôi càng thấy bi kịch: hóa ra, 19 năm gắn bó, tôi chưa bao giờ là sự lựa chọn duy nhất trong trái tim anh.

 

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News