×
×

Gặp vợ cũ lang thang ở chợ, tôi đưa về trong thương cảm — đến cửa nhà, cô nói điều khiến tôi bủn rủn tay chân

Bóng dáng ấy lướt qua giữa dòng người tấp nập, như một vệt ký ức mờ nhạt giữa chợ chiều oi bức. Tiếng rao hàng vang vọng, mùi tanh của cá tươi lẫn với hương rau củ đất đai, tất cả hòa quyện thành một bức tranh hỗn loạn. Tôi dừng chân, tim đập thình thịch. Là ảo giác chăng? Hay số phận đang trêu đùa? Không, đó chính là cô ấy – vợ cũ của tôi, người mà tôi tưởng đã mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời…

Tôi, Minh, một người đàn ông trung niên với công việc ổn định ở văn phòng, đã ly hôn Lan cách đây năm năm. Cuộc hôn nhân ấy kết thúc trong cay đắng: Tôi bận rộn với sự nghiệp, cô ấy cô đơn giữa bốn bức tường, rồi những cuộc cãi vã dẫn đến tờ giấy ly hôn lạnh lùng. Lan rời đi, không một lời oán trách, chỉ mang theo vali nhỏ và chút tiền tiết kiệm. Tôi tái hôn với Hương, một người phụ nữ dịu dàng, và cuộc sống mới dần êm đềm. Nhưng đôi khi, trong những đêm khuya, hình bóng Lan vẫn ám ảnh tôi, như một nỗi day dứt chưa nguôi.

Chợ chiều hôm ấy, nắng xiên khoai chiếu qua mái lều, tôi vô tình chạm mặt Lan. Cô ấy đang cúi đầu chọn mớ rau củ, khuôn mặt hốc hác, mái tóc rối bù dưới vành nón cũ kỹ. “Lan?” Tôi gọi khẽ, giọng run run. Cô ấy ngẩng lên, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, rồi nhanh chóng cụp xuống. “Anh… anh Minh.” Chúng tôi đứng đó, giữa dòng người hối hả, trao đổi vài câu vụng về. Lan kể cuộc sống khó khăn, làm việc vặt ở chợ, thuê nhà trọ chật hẹp. Tim tôi thắt lại – sao cô ấy lại khổ sở thế này? Nỗi ân hận dâng trào. “Để anh đưa em về nhà,” tôi nói, giọng kiên quyết. “Nhà cũ ấy, anh vẫn giữ nguyên. Chúng ta cần nói chuyện.” Lan do dự, nhưng rồi gật đầu, có lẽ vì mệt mỏi.

Trên đường về, chiếc xe máy lăn bánh qua những con phố quen thuộc, gió mang theo mùi khói bụi thành phố. Tôi kể về cuộc sống mới, về Hương, về công việc. Lan im lặng lắng nghe, thi thoảng mỉm cười buồn bã. Bất ngờ đầu tiên ập đến khi chúng tôi dừng xe trước quán nước ven đường. Lan đột ngột hỏi: “Anh có nhớ lý do chúng ta ly hôn không?” Tôi gật đầu, nghĩ đến những trận cãi vã. Nhưng Lan lắc đầu: “Không phải vậy. Em đã biết anh ngoại tình từ lâu, nhưng em im lặng vì… một bí mật.” Tim tôi đập mạnh. Hóa ra, Lan đã phát hiện tôi có quan hệ với đồng nghiệp, nhưng cô ấy chọn tha thứ trong thầm lặng, chỉ ly hôn khi không chịu nổi nữa. Nỗi xấu hổ khiến tôi im bặt. Twist ấy như dao cắt vào tim – tôi luôn nghĩ mình là nạn nhân, hóa ra tôi mới là kẻ phản bội.

Đến ngôi nhà cũ ở ngoại ô, nơi chúng tôi từng sống hạnh phúc những năm đầu hôn nhân. Ngôi nhà hai tầng với khu vườn nhỏ, giờ phủ lớp bụi thời gian. Tôi đã giữ nó làm tài sản riêng, không bán, như một cách giữ gìn ký ức. “Em vào đi,” tôi nói, tay run run tra chìa khóa. Lan bước theo, khuôn mặt tái nhợt. Khi cánh cửa mở ra, tôi sững sờ, đứng chết lặng như bị sét đánh.

Bên trong không phải ngôi nhà quen thuộc với đồ đạc cũ kỹ. Thay vào đó là một không gian xa hoa, đèn chùm pha lê lấp lánh, sàn gỗ bóng loáng, và… một người đàn ông trung niên đang ngồi trên sofa, bên cạnh là hai đứa trẻ đang chơi đùa. “Ba về rồi!” Đứa bé gái reo lên, chạy ùa đến ôm chân tôi. Tôi quay phắt lại nhìn Lan, nhưng cô ấy đã biến mất – không, cô ấy đang đứng đó, nhưng khuôn mặt thay đổi, trẻ trung hơn, và… giống hệt Hương, vợ hiện tại của tôi!

Bất ngờ thứ hai, lớn lao hơn: Người đàn ông đứng dậy, mỉm cười: “Chào anh Minh. Tôi là anh trai của Lan. Còn đây là nhà của chúng tôi – anh đã nhầm rồi.” Hóa ra, sau ly hôn, Lan đã bán nhà cho anh trai mình mà tôi không hay biết, vì giấy tờ đứng tên cô ấy. Nhưng twist lớn hơn: Lan không phải đang nghèo khổ. Cô ấy đã tái hôn, giàu có nhờ kinh doanh, và người ở chợ chỉ là… chị em sinh đôi của Lan! Chị ấy, tên Linh, giống hệt Lan, đã được Lan nhờ đóng giả để “thử” tôi. Linh kể: “Em gái em muốn biết anh còn thương em không. Và anh đã đưa ’em’ về nhà – nhà cũ mà anh nghĩ vẫn là của anh.”

Tôi shock nặng, ngồi phịch xuống. Hóa ra, Lan đã theo dõi tôi từ xa, biết tôi tái hôn, nhưng vẫn còn tình cảm. Cô ấy dàn dựng cuộc gặp ở chợ để xem phản ứng của tôi. Và khi tôi đòi đưa “vợ cũ” về, Lan – đang ẩn náu gần đó – đã theo dõi tất cả. Bất ngờ cuối cùng, đoạn kết khiến tôi ngã ngửa: Cánh cửa sau mở ra, Lan thực sự bước vào, xinh đẹp và tự tin. “Anh Minh, em tha thứ cho anh từ lâu. Nhưng giờ, em có cuộc sống mới. Cảm ơn anh đã chứng minh… anh vẫn còn lương tâm.” Cô ấy đưa tôi tờ giấy – hóa ra, trong di chúc của mẹ Lan, có phần tài sản dành cho tôi, nhưng chỉ nếu tôi chứng tỏ lòng tốt. Lan đã dùng kế hoạch này để kiểm tra.

Tôi rời khỏi nhà, đầu óc quay cuồng. Cuộc đời, đôi khi, là chuỗi bất ngờ nối tiếp. Tôi mất Lan vĩnh viễn, nhưng tìm lại chút lương tri. Dưới bầu trời chiều, chợ đã tan, chỉ còn gió thì thầm lời nhắc nhở: Đừng bao giờ nghĩ quá khứ đã khép lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News