Ngày cưới tôi, trong khi bạn bè được cha mẹ trao vàng vòng, tiền bạc, còn tôi chỉ nhận được từ cha một món quà: một bao gạo nặng trĩu.
Khách khứa xì xào:
– Cưới con trai mà tặng bao gạo, nghe có tức cười không?
Mẹ vợ tôi nhìn, khẽ lắc đầu. Tôi cũng ngượng, mặt đỏ bừng. Vợ nắm tay tôi, an ủi:
– Thôi, quà của cha là tấm lòng.
Cha tôi – người nông dân suốt đời gắn với ruộng đồng – chỉ cười hiền, lưng đã còng, đôi bàn tay chai sần run run đặt bao gạo vào tay tôi:
– Cha chẳng có gì, chỉ mong con no ấm.
Tôi nuốt nghẹn, cố nén sự chạnh lòng.
Hai tháng sau, khi dọn dẹp kho gạo, vợ tôi bất ngờ kêu:
– Anh ơi, bao gạo cha cho hình như có gì lạ!
Tôi mở ra, chết lặng: giữa lớp gạo trắng, từng phong bì tiền dày cộp xếp ngay ngắn, cộng lại gần 200 triệu đồng – số tiền khổng lồ với một người nông dân nghèo. Bên cạnh còn có mảnh giấy cũ:
“Con trai, đây là số tiền cha chắt chiu hơn mười năm. Cha không biết cách nói, chỉ sợ con thấy tủi khi cha chẳng bằng ai. Mong con và vợ sống hạnh phúc. Đừng coi thường bao gạo, vì nó chứa cả tình thương cha gửi gắm.”
Tôi run tay, nước mắt trào ra. Hóa ra, cha đã giấu kín trong bao gạo – thứ quen thuộc nhất với đời nông dân – để trao cho tôi một món quà lớn lao.
Tôi quyết định đưa cha lên thành phố ở cùng, để phụng dưỡng. Nhưng sóng gió bắt đầu từ đó.
Trong căn hộ chật chội, cha tôi quen thói quê mùa: dậy từ 4h sáng, lụi hụi nấu cơm bằng bếp than tổ ong, phơi quần áo ngoài hành lang, thậm chí mang dao ra gọt rau ngay cửa. Hàng xóm phàn nàn, vợ tôi cáu gắt:
– Cha sống thế này thì sao ở được chung cư? Anh phải nói chứ!
Tôi lúng túng, vừa thương cha vừa thương vợ. Mâu thuẫn ngày một lớn. Vợ nhiều lần giận bỏ về nhà mẹ, trách:
– Anh chỉ nghĩ cho cha, còn vợ con thì sao?
Trong khi đó, cha im lặng, chỉ cười gượng. Tôi thấy tóc cha bạc thêm, lưng còng hơn.
Một lần, tôi lỡ nghe cha nói chuyện với bác hàng xóm quê vừa lên thăm:
– Ở đây cha thấy mình thừa thãi. Ở quê, cha còn trồng rau, nuôi gà. Ở đây, cha chẳng giúp được gì, chỉ thêm gánh nặng.
Tim tôi thắt lại.
Rồi biến cố ập đến. Công việc làm ăn của tôi gặp khó khăn, nợ nần chồng chất. Vợ tôi lo lắng, trách móc:
– Nếu không gánh thêm cha, chúng ta đã đỡ hơn!
Lời ấy như nhát dao. Tôi gào lên:
– Em nghĩ anh bỏ cha sao?
Trong lúc chúng tôi cãi vã, cha lặng lẽ thu dọn đồ, để lại lá thư:
“Cha về quê. Đừng lo cho cha. Hãy lo cho vợ con, giữ gia đình cho yên. Đó là cách báo hiếu tốt nhất.”
Tôi chạy khắp nơi tìm, cuối cùng thấy cha ngồi ở bến xe, gương mặt hốc hác. Tôi lao tới ôm, òa khóc:
– Con sai rồi. Con ích kỷ, để cha phải nghĩ mình thừa thãi. Từ nay, dù khó khăn, con cũng không để cha một mình nữa!
Cha siết chặt tay tôi, giọng nghẹn ngào:
– Chỉ cần con hiểu, cha mãn nguyện rồi.
Sau biến cố, vợ tôi cũng thay đổi. Nhìn thấy tôi và cha ôm nhau khóc, cô lặng người, rồi nắm tay cha:
– Con xin lỗi. Con sẽ học cách sống cùng cha.
Gia đình dần tìm lại bình yên. Tôi gây dựng lại công việc, vợ hỗ trợ, còn cha trồng rau trên ban công, nuôi thêm mấy chậu cá cảnh. Ông không còn cảm giác “thừa thãi” nữa.
Giờ đây, mỗi lần nhìn bao gạo trong góc nhà – thứ tôi giữ lại như báu vật – tôi lại nhớ đến bài học lớn nhất: tình cha không ồn ào, không khoe khoang, mà lặng lẽ, âm thầm, nhưng bền chặt hơn bất cứ thứ gì.
Món quà ngày cưới tưởng giản dị, hóa ra chứa đựng cả cuộc đời tần tảo của cha, cả một bài học cho tôi, cho vợ và cho chính mái ấm nhỏ này.