×
×

ℂụ 𝟞𝟘 𝕥𝕦ổ𝕚 𝕞à đượ𝕔 𝕔ả 𝟙𝟘 𝕡𝕙ú𝕥 𝕝𝕚ê𝕟 𝕥ụ𝕔 𝕥𝕙ế 𝕟à𝕪, 𝕡𝕙𝕚𝕞 ℕ𝕙ậ𝕥 𝕔𝕙ư𝕒 𝕝à 𝕘ì 𝕧ớ𝕚 𝕔ụ đâ𝕦 𝕟𝕙é 𝕒𝕟𝕙 𝕖𝕞

Ngày còn ở làng Đông, My là cô gái hiền nhất vùng — ai nhờ gì cũng giúp, đi học về còn phụ mẹ nhặt rau, chăn vịt.
Nhưng đời không chiều người hiền.
Sau một vụ cha bị tai nạn, nợ chồng chất, mẹ bệnh nằm liệt giường, My buộc phải bỏ học, lên phố làm thuê.
Chẳng ai ngờ, chính đêm cô bị lừa vào quán hát “Hồng Tơ” — lại là khởi đầu cho một đời đổi khác.


Ba năm sau, cái tên “My Hồng” trở thành nỗi ám ảnh của dân ăn chơi đất tỉnh.
Cô là bà trùm đứng sau Hồng Tơ quán, vừa sắc sảo, vừa tàn lạnh — không ai dám động đến.
Tiền, xe, vàng, đàn ông quyền thế… thứ gì cô cũng có.
Nhưng trong đôi mắt My vẫn có thứ gì đó trống rỗng — như thể mỗi đêm cô lại hỏi:

“Nếu ngày xưa cha không chết, mẹ không bệnh, liệu mình có ra nông nỗi này không?”


Một chiều mưa, trên đường về quê cũ thăm mộ mẹ, My ghé quán nước đầu làng.
Ở đó, cô gặp ông Minh — người đàn ông trung niên, góa vợ, làm nghề mộc.
Ông nghèo, thô ráp nhưng hiền lành, nói năng chân thật đến lạ.
Cái giọng khàn khàn, bàn tay chai sạn của ông khiến tim My run rẩy — thứ cảm xúc mà bao năm cô tưởng đã chết.

Từ hôm ấy, My bắt đầu về làng thường xuyên hơn.
Cô bỏ son phấn, mặc áo nâu sồng, tập nấu cơm, giặt giũ, chỉ mong được làm vợ lẽ của ông Minh, được sống yên bình bên người đàn ông ấy, dẫu phải rời xa ánh đèn quán hát.


Nhưng đời đâu cho cô yên.
Ngày My thu xếp tiền, bán dần cổ phần quán hát để về với ông, bà Hai – chị dâu của ông Minh – kéo đến tìm, ném vào mặt cô tấm hình cũ.
Trong ảnh là vợ ông Minh khi còn sống… và cha của My.

Bà Hai gằn giọng:

“Cô biết mình đang muốn lấy ai không? Ông Minh là anh trai cùng cha khác mẹ của cô đấy, My ạ.”

Cả người My chết lặng.
Mọi thứ như sụp đổ.
Cô lao ra mưa, quỳ sụp trước mộ mẹ, gào thét:

“Mẹ ơi, sao mẹ không nói con biết! Sao con lại yêu chính người cùng máu thịt của mình…”


Đêm ấy, người ta thấy căn phòng của bà trùm Hồng Tơ sáng đèn lần cuối.
Sáng ra, cửa mở toang, chỉ còn lại bức thư ngắn:

“Con đã chọn yêu sai người, nhưng ít ra, lần này con được yêu bằng trái tim thật.”

Còn ông Minh — sau khi đọc thư, lặng lẽ khóa xưởng mộc, rồi biến mất khỏi làng.
Người ta chỉ nói, ở một vùng ven sông xa xôi, có ông thợ mộc già mỗi ngày vẫn vuốt ve tấm ảnh cũ, trong đó là nụ cười rạng rỡ của cô gái từng được gọi là bà trùm Hồng Tơ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News