Ôi bạn tôi ơi… chúng mình đã hẹn nhau sáng nay ra chợ mua chuối, còn hóm hỉnh trêu nhau:
“Nhớ chọn nải chín đều để còn mang về cúng nhé!”
Vậy mà, mới chỉ vừa bước chân đến chợ, tay còn đang lựa từng quả, thì một tiếng rầm kinh hoàng vang lên. Tôi chưa kịp định thần thì cảnh tượng trước mắt đã biến thành ác mộng: ba người bạn thân của tôi, những người vừa còn cười nói, đã nằm bất động giữa vũng máu.
Tôi gào lên, lao tới ôm lấy họ, tim như vỡ vụn. Người dân xung quanh nhốn nháo, kẻ chạy, người khóc, kẻ gọi cấp cứu. Thế nhưng, điều khiến tôi rùng mình hơn cả… là dáng vẻ thản nhiên của kẻ gây ra thảm kịch.
Tài xế chiếc xe vừa lao đến – chính là thủ phạm đã cướp đi sinh mạng bạn tôi – ung dung mở cửa bước xuống. Không hốt hoảng, không ân hận, hắn nhếch mép cười lạnh lùng và nói với tôi một câu như dao cứa vào tim:
“Chết thì chết thôi, chợ đông thế này, ai bảo đứng giữa đường mà chọn chuối?”
Cả chợ như nổ tung trong phẫn nộ. Tiếng khóc xé lòng hòa lẫn tiếng chửi rủa, bàn chân tôi run rẩy mà vẫn không tin đây là sự thật. Chúng tôi hẹn nhau đi mua chuối, ai ngờ đó lại là lần cuối cùng tôi còn được nhìn thấy ba người bạn của mình…