Tôi tên Hương, 32 tuổi, làm kế toán cho một công ty nhỏ ở Hà Nội. Tháng trước mẹ tôi bị tai biến phải nằm viện cả tháng. Tôi xin nghỉ để túc trực chăm bà, chuyện này ở công ty ai cũng biết. Suốt hơn 30 ngày, đồng nghiệp không một ai gọi hỏi thăm, cũng chẳng ghé qua bệnh viện. Tôi tự nhủ chắc họ bận, thôi cũng không trách.
Đến khi mẹ đỡ hơn, tôi quay lại đi làm. Trong lòng vẫn còn chút chạnh lòng vì sự thờ ơ ấy, nhưng nghĩ mãi rồi cũng gạt đi. Tuần sau, đúng hôm giỗ tổ, tôi mua một con gà luộc ngậm hoa hồng và nồi xôi trắng, bày ra mời mọi người ăn cho vui. Tôi còn nói:
-
“Mấy hôm nay mẹ em ở viện, giờ đỡ hơn rồi. Hôm nay em mời mọi người miếng cơm miếng gà lấy may.”
Chỉ mươi phút sau, không ai bảo ai, từng người lấy phong bì bỏ vào 200 nghìn, gọi là “gửi thăm bác”. Tôi cười gượng, vừa cảm động vừa thấy chua xót – rõ ràng họ không thật lòng, nhưng có mâm cỗ trước mặt thì lại nghĩ “nên có lệ”.
Chiều tan ca, tôi xách túi phong bì về, nghĩ bụng sẽ kể cho mẹ nghe, chắc bà sẽ vui vì “con đi làm cũng được đồng nghiệp quan tâm”. Nhưng vừa về đến ngõ, chị hàng xóm hớt hải chạy ra:
-
“Hương ơi, chạy nhanh về… mẹ em… mẹ em đi rồi!”
Tôi sững người, tai ù đặc, tay buông rơi cả túi phong bì xuống đất. Vừa sáng nay tôi còn bón cháo cho mẹ, trưa còn dặn bà cố ăn thêm thì chiều đã nhận tin dữ.
Tối đó, ngồi bên di ảnh mẹ, nhìn chồng phong bì xếp gọn một góc bàn, tôi nghẹn không thở nổi:
-
“Mẹ ơi… con đã kịp khoe với mẹ đâu…”