×
×

Một buổi chiều tháng Bảy năm ấy, ông Tài đ;/ột ng–ột qu;/a đ–ời. Đám ta;/ng được tổ chức gấp gáp vì trời âm u, mưa lất phất

Làng Trúc Lâm, huyện Phổ Sơn, nằm sát triền đồi vắng vẻ. Ở đầu làng có gia đình ông Tài Lâm, gia cảnh khá giả, sống hiền hòa. Trong nhà, ai cũng thương nhất con chó mực tên Còi, theo ông Tài từ hồi ông còn làm thợ hồ tận miền Nam.

Một buổi chiều tháng Bảy năm ấy, ông Tài đột ngột qua đời. Đám tang được tổ chức gấp gáp vì trời âm u, mưa lất phất. Từ khi người ta đưa linh cữu vào nhà, Còi cứ ngồi trước góc tường phía sau vườn, tru từng hồi dài, tiếng rền rĩ nghe gai dọc sống lưng. Người già trong họ bảo:

— “Chó mà tru một chỗ, kiểu gì góc đó cũng có chuyện.”

Nhưng tang gia bối rối, ai cũng bỏ ngoài tai.

Chỉ đến khi lo xong hậu sự, tiếng tru vẫn không dứt. Đêm nào Còi cũng quay đầu về đúng một chỗ, lông dựng đứng, gầm gừ như nhìn thấy thứ gì đó vô hình. Bà Sương, vợ ông Tài, sợ đến nỗi không dám đi ra sân lúc tối.

Nỗi bất an càng lớn khi con trai cả của ông Tài, Trần Văn Dụng, 31 tuổi, sau đám tang vài ngày bỗng kêu đau đầu, rồi ngã vật ra giữa sân. Mặt tái xanh, mắt trợn lên, y hệt như bị trúng gió nặng. Bà Sương vừa khóc vừa run, thốt lên:

— “Hay… nhà mình bị trùng tang thật rồi?”

Cả họ bấn loạn. Người đòi mời thầy, người đòi làm lễ “cắt trùng”. Nhưng ông Khải, em trai ông Tài, là người thận trọng và tỉnh táo nhất họ, để ý thấy một điều:

— “Lạ là con Còi chỉ tru về đúng một góc. Mà góc đó trước nay đâu có gì…”

Ông Khải nhất quyết đề nghị đào lên, dù bà Sương sợ xanh mặt vì “động thổ sau đám ma là điều cấm kỵ”.

Cuối cùng, trước tình trạng nguy kịch của con trai cả, họ đành nghe lời. Sáng sớm hôm sau, vài thanh niên trai tráng mang cuốc xẻng ra góc tường nơi con Còi vẫn tru. Con chó đứng gần đó, rên ư ử, đuôi cụp lại.

Đào xuống được gần một gang tay, mùi hôi thối xộc lên. Người ta càng đào sâu, mùi càng nồng nặc khiến ai cũng nôn nao.

Đến lúc ánh xẻng chạm phải thứ gì đó mềm mềm, anh Ngọc — cháu họ — lập tức hô lớn:

“Có cái gì chôn ở đây!”

Mọi người vội hé đất ra. Và rồi, cả sân im phăng phắc.

Dưới lớp đất ẩm là một túi nilon lớn buộc kỹ, bên trong là xác chết động vật đã phân hủy, nhưng xen lẫn trong đó… là những mảnh xương người nhỏ.

Bà Sương ngã quỵ. Một vài người phụ nữ hét lên rồi bỏ chạy.

Công an xã được gọi đến. Sau khi phong tỏa, lực lượng điều tra huyện cũng có mặt. Kết quả giám định khiến cả làng Trúc Lâm lặng người: đó là phần xương tay của một người đàn ông, được xác định đã chết cách đó nhiều năm.

Nhưng cú twist đáng sợ nhất đến khi họ tìm hiểu sâu hơn.

Người phát hiện sự thật lại là… ông Khải. Ông nhớ rằng 20 năm trước, góc đất ấy vốn thuộc về gia đình ông Đức Hợi, người từng mất tích bí ẩn sau một trận cãi nhau với anh trai ruột. Vụ án năm đó bị khép lại vì không có chứng cứ, và nhà ông Đức Hợi dọn đi nơi khác.

Khoảnh đất đó nhiều năm sau được bán lại cho nhà ông Tài.

Khi đối chiếu các dấu vết pháp y, kết luận đưa ra khiến ai nấy nổi da gà:

Mảnh xương dưới đất chính là của ông Đức Hợi — người bị chính anh trai hại chết rồi chôn lén.

Số đất ấy sau khi bán lại đã được xây tường che kín. Suốt bao năm, không ai biết có một xác người nằm ngay trong sân nhà ông Tài.

Nỗi uất khí lâu năm ấy ngấm vào đất, khiến người sống vô tình bị ảnh hưởng — dẫn đến bệnh nặng, ốm o, tai nạn lặt vặt của nhà ông Tài suốt thời gian trước.

Đến khi ông Tài mất, âm khí càng mạnh, khiến con trai cả suýt mất mạng theo.

Nhờ con chó Còi, bí mật được khai quật kịp thời.

Sau khi đào lên, làm lễ siêu độ và chuyển phần xương đi an táng, bệnh tình của Dụng thuyên giảm rõ rệt. Con chó cũng không còn tru mỗi đêm nữa.

Người trong họ bảo rằng:
Không phải trùng tang, mà là oan khí bị chôn vùi quá lâu.

Từ đó trở đi, góc sân nhà ông Tài được gọi bằng cái tên mà ai nghe cũng lạnh gáy:
“Góc oan hồn dưới chân tường.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News