Mưa đổ như trút nước. Hạ Vy nắm chặt tay con gái, bé Miu, bước vào căn biệt thự lạnh lẽo.
Cô đã ký giấy kết hôn sáng nay. Một cuộc hôn nhân không tình yêu, không hôn lễ. Chỉ có một bản hợp đồng và ba tỷ đồng chuyển thẳng vào tài khoản bệnh viện.
“Cảm ơn anh… Tôi sẽ không làm phiền anh đâu,” Hạ Vy cúi đầu, giọng run run khi thấy người đàn ông đứng trước mặt – Lục Tường, ông trùm khét tiếng trong thế giới ngầm.
Anh không trả lời. Chỉ lạnh lùng nhìn bé Miu, rồi bất ngờ cúi xuống, bế cô bé lên.
“Bố ơi…,” bé Miu bập bẹ, khiến Hạ Vy chết sững. Cô chưa từng dạy con gọi người đàn ông này là bố.
“Giỏi lắm, con gái,” Lục Tường cười nhạt, ánh mắt không giấu nổi sự hài lòng.
Hạ Vy run rẩy: “Anh đang nói gì vậy?”
Lục Tường ngồi xuống ghế, để bé Miu ngồi trong lòng, tay vuốt tóc nó như thể đã làm điều này cả nghìn lần. Anh ngẩng đầu, nhìn Hạ Vy chằm chằm:
“Con bé không phải con cô. Nó là con tôi.”
“…Cái gì?”
“Cô mang thai hộ cho người khác năm năm trước, đúng không? Cô tưởng bệnh viện bán nhầm phôi thai à?” Anh cười lạnh. “Không. Là tôi. Là tôi muốn con bé. Nhưng lúc đó chưa sẵn sàng làm bố, nên để nó lớn lên cùng cô.”
Hạ Vy lùi lại, mặt trắng bệch.
“Tại sao… bây giờ?”
“Vì tôi muốn con bé. Và cô… không còn tác dụng nữa.”
“Anh không thể làm vậy! Tôi là mẹ của con bé! Tôi nuôi nó suốt năm năm!”
“Cô là người giữ hộ,” Lục Tường nhấn mạnh từng từ. “Giờ, tôi lấy lại.”
Cô quỵ xuống. Trời vẫn mưa, mà lòng cô đã hoang lạnh hơn cả bầu trời.