Tôi là Hạnh, 34 tuổi, lấy chồng được 10 năm.
Cả 10 năm ấy, thứ tôi khao khát nhất chỉ là một tiếng khóc trẻ thơ trong căn nhà lạnh ngắt này.
Tôi và chồng – anh Nam, chạy chữa khắp nơi, từ Bắc chí Nam, bao nhiêu tiền bạc, nước mắt cũng đổ xuống mà chẳng có kết quả.
Đến khi tôi tưởng như tuyệt vọng nhất, thì… điều kỳ diệu đến.
Tôi có thai.
Cả nhà vỡ òa trong niềm vui.
Chồng tôi khóc, ôm tôi nói:
“Con đến với mình như một phép màu đấy em ạ.”
Nhưng kỳ lạ thay, mẹ chồng lại phản đối kịch liệt việc tôi đi siêu âm.
Bà nói:
“Đứa trẻ quý như vàng, soi chiếu nhiều hại con hại cháu. Cứ để tự nhiên, trời cho sao hưởng vậy.”
Tôi thấy lạ, nhưng thương bà, lại tin.
Ba tháng trôi qua, bụng tôi bắt đầu có hình, tôi chuẩn bị đồ nhỏ xíu, tự tay thêu khăn cho con.
Thế rồi… một buổi sáng, tôi đau bụng dữ dội.
Chồng đi công tác xa, chỉ có mẹ chồng đưa tôi vào viện.
Cảm giác máu chảy ra ướt cả giường bệnh khiến tôi chết lặng.
Bác sĩ chỉ nhìn tôi buồn bã:
“Chị bị sảy rồi…”
Tôi gào khóc đến khản giọng.
Mười năm hy vọng tan biến chỉ trong vài tiếng.
Nhưng rồi, giữa lúc tôi ôm bụng khóc ngất, mẹ chồng lại ngồi xuống cạnh tôi, nắm tay tôi, giọng bình thản như không:
“Con bình tĩnh đi, có những chuyện… con không nên biết sớm quá.”
Tôi ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, hỏi dồn:
“Mẹ nói gì cơ ạ?”
Bà khẽ thở dài, rồi nói nhỏ, từng chữ như dao cứa:
“Đứa bé trong bụng con… không phải của Nam đâu.”
Tôi chết lặng.
Bà kể rằng — 10 năm hiếm muộn, bác sĩ đã khuyên nên tìm người hiến tinh trùng, nhưng chồng tôi không chịu ký.
Vậy mà chính mẹ chồng lén làm mọi thủ tục, đổi mẫu trong lúc tôi không hay biết.
Người “cha sinh học” của đứa trẻ… là em họ xa bên ngoại, người mà tôi từng coi như em trai.
“Mẹ chỉ muốn nhà này có đứa cháu để nối dõi, ai ngờ ông trời không cho…” — bà nói, mắt vẫn ráo hoảnh.
Còn tôi, ngồi đó, bàn tay run rẩy đặt lên bụng đã phẳng lì, trong lòng trống rỗng.
Tôi không biết mình đang đau vì mất con… hay đau vì nhận ra, người thân nhất đời lại lừa dối mình tàn nhẫn đến thế.