×
×

Rồi một sáng, điện thoại reo liên tục — là bố mẹ ở quê gọi lên, giọng ông nội như muốn nổ tung

Tôi bán luôn mảnh đất bố mẹ cho ở quê để mua chiếc xe gần 1 tỷ rưỡi.
Cả nhà bảo tôi “điên”, vợ thì khóc lóc:

“Anh ơi, nhà dột nát thế này, anh không thương con à?”

Nhưng tôi mê xe lắm, nghĩ bụng: Có xe sang, đi đâu cũng ngẩng mặt lên được. Mà rồi lái dịch, chạy hợp đồng, kiểu gì chẳng ra tiền.
Tôi mặc kệ, ký cái rụp, rước xe về như rước vợ hai.

Thời gian đầu, tôi lái đi đâu cũng tự hào. Họ hàng, bạn bè nhìn vào ngưỡng mộ.
Còn vợ thì lạnh nhạt dần, chẳng nói chẳng rằng.
Một năm trôi qua, công việc chẳng thuận, tiền đổ vào sửa xe, bảo dưỡng nhiều hơn cả thu nhập.

Rồi một sáng, điện thoại reo liên tục — là bố mẹ ở quê gọi lên, giọng ông nội như muốn nổ tung:

“Anh có biết anh làm gì không? Đất đó là đất hương hỏa, không phải của riêng anh!”

Tôi sững người.
Chưa kịp phản ứng thì chiều hôm đó, công an xã và địa chính về tận nhà, mang theo giấy thông báo đất đang bị kiện đòi lại quyền sở hữu.

Hoá ra, bố mẹ tức giận đến mức đã sang tên toàn bộ phần tài sản còn lại cho em út, còn làm đơn từ mặt tôi.
Tệ hơn nữa, chiếc xe tôi tưởng đứng tên mình — lại bị ngân hàng siết nợ vì người môi giới làm giấy vay bằng chính sổ đỏ mảnh đất đó trước khi chuyển nhượng.

Đêm đó, vợ gói quần áo cho con, nói đúng một câu:

“Anh không chỉ mất đất, mà mất luôn cả gia đình.”

Tôi ngồi trong chiếc xe sang, nhìn qua gương chỉ còn thấy một gã đàn ông trắng tay, lạc lõng giữa thứ mình từng cho là giấc mơ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News