Tôi là Thuỷ, vừa mới lấy chồng chưa đầy nửa năm. Hôm cưới, họ hàng, bạn bè mừng lễ cũng được một khoản kha khá, tôi tính để dành làm vốn sau này. Nhưng chưa kịp vui thì chỉ vài ngày sau, tôi phát hiện chồng tôi – Quân – đã âm thầm cho em trai là Tuấn vay 500 triệu tiền mừng cưới, mà không nói với tôi lấy một lời.
Tôi nghẹn họng, vừa tức vừa tủi, nhưng nghĩ mới làm dâu, không muốn ầm ĩ nên ngậm ngùi im lặng. Tôi chỉ dặn Quân:
“Tiền đó là của cả hai vợ chồng, sau này có chuyện gì thì phải bàn với nhau.”
Quân gật đầu, nhưng ánh mắt né tránh.
Thời gian trôi đi, tôi cứ ôm nỗi ấm ức, cho đến ngày Tuấn – em chồng – mang tiền tới trả. Nhưng cái cách trả mới thật sự khiến tôi sốc: cậu ta vứt thẳng một túi nilon nặng trịch lên bàn, bên trong toàn là tiền lẻ mệnh giá 1.000 đồng, 500.000 tờ, lộn xộn bẩn thỉu.
Tuấn còn nhếch mép cười:
“Nợ thì trả rồi đấy chị dâu nhé, đủ cả, khỏi lo thiếu!”
Mặt tôi nóng bừng, tim đập loạn, đầu ong ong. Tôi không kìm được nữa, ném thẳng túi tiền xuống đất, sôi máu bỏ về nhà ngoại trong đêm.
Về đến nơi, tôi lập tức đặt ship nguyên một mâm trầu cau, cùng hoa cúng đầy đủ, gửi thẳng sang nhà chồng. Với người trong quê, đó là hành động rõ ràng: “Trả lễ, trả duyên”.
Cả nhà ngoại ai nấy hoang mang, mẹ tôi chỉ biết ôm vai tôi khóc:
“Con làm vậy rồi sau này tính sao?”
Tôi cắn răng:
“Con không chịu được cảnh coi thường và xem mình như kẻ ngoài trong chính nhà chồng.”
Và rồi, đúng sáng hôm sau, cả họ nhà chồng kéo đến, mặt nặng như chì. Mẹ chồng gằn giọng:
“Thuỷ, con định bẽ mặt cả gia đình này trước làng xóm đấy à? Trầu cau đã đặt lên bàn thờ rồi, còn gì để níu kéo nữa!”
Tôi ngồi im, không khóc, không thanh minh. Chỉ đến khi Quân – chồng tôi – thẫn thờ thốt lên:
“Nếu đã vậy… thì coi như hết duyên.”
Căn nhà bỗng rơi vào im lặng đến nghẹt thở. Một cuộc hôn nhân chưa tròn năm, tan vỡ chỉ vì 500 triệu và một túi tiền lẻ.