Lấy chồng xong, tôi được sống như bà hoàng.
Bố mẹ chồng thuê giúp việc lo từng bữa cơm, giặt giũ, rửa bát.
Tôi chỉ việc làm đẹp, đi spa, mua sắm.
Mỗi tháng, mẹ chồng đều tặng vài chỉ vàng, bảo “để con gái mẹ có của riêng”.
Họ nói tôi là “con dâu quý”, “con gái cưng”.
Tôi cảm động, nghĩ mình thật may mắn khi được gả vào nhà này.
Nhưng rồi, càng ngày tôi càng thấy có gì đó lạ lắm.
Phòng riêng của bố mẹ chồng luôn khóa trái, dù tôi có quên đồ hay cần lấy gì, cũng bị ngăn lại.
Một tối mất điện, tôi xuống bếp lấy nến, vô tình nghe thấy mẹ chồng nói nhỏ qua điện thoại:
“Tuần sau là tới lượt nó rồi, chuẩn bị giấy tờ cho gọn gàng.”
Tôi rùng mình, không hiểu “nó” là ai.
Sáng hôm sau, bố chồng đưa tôi đi làm sổ bảo hiểm nhân thọ, nói là để “phòng xa”.
Tôi bán tín bán nghi, nhưng vẫn ký — vì tin tưởng.
Rồi đến một ngày, người giúp việc già trong nhà vội kéo tôi ra cổng, dúi vào tay tôi một phong bì và nói nhỏ:
“Cô ơi… đi đi… nhà này không bình thường đâu… cô dâu trước cũng được cưng như cô, rồi sau đó…”
Tôi mở phong bì, bên trong là tờ giấy chứng tử của một người phụ nữ, cùng họ với chồng tôi — mục “nguyên nhân tử vong”: tai nạn không xác định, trong nhà riêng.
Tối đó, tôi giả vờ ngủ.
Đúng 3h sáng, tôi nghe tiếng cửa phòng mở, rồi tiếng chân người bước nhẹ, khe khẽ thì thầm:
“Chuẩn bị đưa đi, kẻo sáng người ta nhìn thấy.”
Tôi choàng dậy, tim đập loạn — chạy thục mạng ra cổng.
Sau này, khi công an vào điều tra, họ phát hiện một đường dây giết người lấy bảo hiểm nhân thọ mà người cầm đầu chính là… mẹ chồng tôi.
Còn chồng tôi — kẻ vẫn tặng tôi vàng mỗi tháng — chỉ cúi mặt nói:
“Anh xin lỗi… em là người cuối cùng trong danh sách.”