Tôi là ông Phúc, 65 tuổi, cả đời làm ăn tằn tiện mới có được hơn 6 tỷ tiền tiết kiệm. Con trai tôi, Minh, cưới vợ được 3 năm, cô con dâu tên Thảo – trẻ đẹp, khéo ăn khéo nói nhưng tính khí có phần lười biếng. Suốt mấy năm, hai vợ chồng không chịu sinh con, dù nhà cửa, tiền bạc đã ổn định.
Một hôm, tôi nằm trăn trở cả đêm, trong đầu lóe lên ý nghĩ: “Hay mình thử lòng nó xem, coi nó có thật sự muốn sinh con hay chỉ ham tiền?”
Sáng hôm sau, tôi gọi Thảo vào phòng, giả vờ giọng yếu ớt, tay run run:
“Bố bệnh nặng rồi, chắc chẳng sống bao lâu. Bố muốn có cháu bế trước khi nhắm mắt. Nếu con chịu sinh con cho nhà này, bố cho ngay 6 tỷ làm vốn riêng.”
Nghe đến đây, mắt Thảo sáng lên như đèn. Nhưng cô ta không vội đồng ý. Thảo nheo mắt:
“Bố thương con thì bố cứ cho tiền trước. Con có vốn rồi mới yên tâm mang bầu, chứ giờ chưa có gì con không dám liều.”
Tôi cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn dịu giọng:
“Tiền nhiều, bố chưa kịp chuyển được. Bố đưa trước 100 triệu để con chuẩn bị, coi như bố tin con. Khi con có bầu, bố sẽ giao hết sổ tiết kiệm cho con.”
Thảo cầm ngay lấy 100 triệu, miệng cảm ơn rối rít, hứa hẹn sẽ làm ngay “nhiệm vụ”.
Nhưng đời không như tôi nghĩ. Chỉ 3 ngày sau khi nhận tiền, Thảo xách vali biến mất khỏi nhà. Minh hớt hải chạy khắp nơi tìm, gọi điện thì thuê bao. Lúc ấy tôi mới hiểu: cô ta không những không có ý định sinh con mà còn dựng lên một màn kịch để moi tiền trước.
Nhờ người quen tìm hiểu, tôi mới biết Thảo đã lên thành phố, thuê nhà ở với một “bạn trai” khác, mang theo cả 100 triệu ấy. Cú sốc khiến Minh chết lặng, còn tôi thì ngồi lặng người trong phòng, tay nắm chặt quyển sổ tiết kiệm.
Tôi thở dài:
“Lòng người khó đoán. Tưởng mình cao tay, ai dè vẫn mắc bẫy.”
Nhưng cũng nhờ cú thử ấy, tôi và con trai sớm nhận ra bản chất của Thảo. Chỉ còn lại nỗi buồn và sự cảnh giác: tiền bạc có thể thử được lòng người, nhưng cũng có thể khiến lòng người lộ ra nhanh hơn.