×
×

Tôi tưởng vợ chỉ hù dọa. Nhưng không, vài ngày sau cô nộp đơn thật, dọn đồ về nhà mẹ. Tôi hoang mang, hụt hẫng, bắt đầu nhớ mùi cơm vợ nấu

Những lần tôi đi nhậu say xỉn về đều không thấy vợ nói gì. Cô ấy chỉ nhẹ nhàng mở cửa, dọn chén cơm nguội, rồi lặng lẽ vào phòng ngủ. Tôi tưởng cô ấy hiểu nỗi khổ thằng đàn ông đi làm, chịu áp lực kiếm tiền, nhậu là để giữ mối quan hệ, để thăng tiến.

Nào ngờ đúng cái hôm giám đốc gọi tôi đi tiếp khách lớn, kêu rót bia cho sếp, thì vợ tôi bước vào quán nhậu, tay cầm đơn ly hôn.

Tôi tái mặt.

Cô ấy đứng đó, áo sơ mi trắng, mặt không một chút cảm xúc:
“Anh ký đi. Tôi mệt rồi.”

Tôi gào lên giữa quán:
“Em làm cái gì vậy? Chỉ là đi tiếp khách! Anh vì công việc, vì gia đình này mà em không hiểu sao?!”

Cô ấy không cãi, chỉ cười nhạt rồi bỏ đi.

Tôi tưởng vợ chỉ hù dọa. Nhưng không, vài ngày sau cô nộp đơn thật, dọn đồ về nhà mẹ. Tôi hoang mang, hụt hẫng, bắt đầu nhớ mùi cơm vợ nấu, tiếng cằn nhằn mỗi sáng, cả ánh mắt cô khi nhìn tôi ngủ quên trên ghế sofa.

Một tháng sau, trong lần kiểm tra sức khỏe định kỳ công ty, bác sĩ gọi tôi lại riêng.

“Anh nên đi khám sâu hơn. Có dấu hiệu gan nhiễm mỡ nặng, men gan tăng cao. Ngoài ra… có kết quả dương tính với một loại virus cần kiểm tra kỹ hơn.”

Tôi lạnh người. Những năm nhậu nhẹt, ăn uống thất thường, sống buông thả… hóa ra đang giết dần tôi mà tôi không hay biết.

Nhưng cú sốc chưa dừng ở đó.

Ba hôm sau, tôi quay lại bệnh viện. Bác sĩ nhìn tôi rất lâu rồi nói nhỏ:

“Chúng tôi nghi ngờ anh bị phơi nhiễm HIV giai đoạn đầu. Cần xét nghiệm lại để xác định chính xác.”

Tôi ngồi sụp xuống.

Từ một bữa nhậu.

Từ một lần quá chén, không nhớ nổi mình đã ngủ với ai.

Giờ tôi có thể mất cả vợ, mất cả sức khỏe… và có khi mất cả cuộc đời.

Tôi gọi cho vợ. Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai bắt máy.

Tôi gửi một tin nhắn, chỉ vỏn vẹn:

“Anh xin lỗi. Em đừng quay lại. Nhưng nếu có đi khám sức khỏe… em nên làm sớm.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News