×
×

“Trang ơi, giờ tao kẹt quá, cho tao xin lại 3 cây vàng mày mượn năm đó nha, để lo viện phí cho chồng.”

Cách đây 6 năm, khi bạn thân của tôi — Trang — mở tiệm nail đầu tiên, nó khóc lóc gọi điện nhờ tôi giúp đỡ:

“Mày cho tao mượn tạm ít vốn, có tiệm rồi tao trả ngay, không để mày thiệt đâu.”

Tôi không nghĩ nhiều. Lúc ấy tôi còn đi làm ổn định, có sẵn 3 cây vàng mẹ cho làm của hồi môn, liền tháo ra đưa ngay.
Trang xúc động lắm, vừa cầm vừa khóc, nói đi nói lại:

“Ơn này tao nhớ cả đời.”

Thời gian trôi nhanh, tiệm nail của nó dần ăn nên làm ra, mở thêm chi nhánh, còn tôi sau dịch thì mất việc, chồng bệnh nặng, con còn đang đi học.

Túng quá, tôi mới đánh liều nhắn tin:

“Trang ơi, giờ tao kẹt quá, cho tao xin lại 3 cây vàng mày mượn năm đó nha, để lo viện phí cho chồng.”

Tin nhắn gửi đi, tôi chờ mãi, đến tận chiều nó mới trả lời bằng một icon cười và dòng chữ ngắn ngủn:

“Lúc đó vàng có 50 triệu/cây, giờ 90 rồi. Mày muốn lấy thì tao trả 150 triệu, coi như quá lời rồi còn gì.”

Tôi cầm điện thoại mà run bần bật.
Ba cây vàng — vốn là của hồi môn duy nhất mẹ để lại — giờ bị tính thành tiền “thời giá” như một món hàng rẻ mạt.
Tôi gọi lại, Trang nói giọng lạnh tanh:

“Mượn là mượn giá trị, chứ đâu có cam kết trả lại vàng nguyên. Vàng bây giờ tao cũng phải mua ngoài thị trường chứ đâu mà có.”

Tôi nghẹn họng, nước mắt chảy mà không dám gào.
Chỉ đến khi tôi thấy trên Facebook, Trang đăng ảnh du lịch Đà Lạt, đeo chiếc vòng cổ giống hệt sợi tôi từng đưa nó — tôi mới hiểu, lòng người đôi khi đổi giá nhanh hơn cả vàng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News