×
×

Trưởng đoàn nhà gái nói thẳng luôn “nhà bà chỉ bằng 1 góc của nhà cháu tôi”, nói xong cả nhà tôi cho mẹ chồng 1 vố nhớ đời

Ngày ra mắt, tôi hồi hộp dẫn chồng tương lai về nhà. Vừa bước qua cổng, mẹ chồng đã bĩu môi dài một cái:
– “Nhà có mỗi cái cổng sắt bé tí, sân bé thế này mà cũng đòi đón dâu nhà bà à?”

Bà còn cười khẩy với mấy người họ hàng bên bà:
– “Đúng là nghèo rớt mồng tơi, cưới xin gì…”

Nghe đến đó, tôi chỉ im lặng. Chồng tôi mặt đỏ bừng, định lên tiếng thì tôi khẽ ra hiệu im. Tôi rút điện thoại, gọi một cuộc ngắn gọn:
– “Đúng giờ nhé, mọi người.”

Chỉ 15 phút sau, cả con đường trước nhà rộn ràng tiếng xe. Họ hàng, bạn bè, người thân của tôi thi nhau mang vàng, trang sức, phong bì lên tặng. Cả khay vàng xếp dài trên bàn. Một bác trong họ cười nói:
– “Đây là quà hai họ chúc phúc, không phải để khoe khoang đâu.”

Trưởng đoàn nhà gái chỉnh lại cà vạt, nhìn thẳng mẹ chồng, nói chậm rãi từng chữ:
– “Nhà bà chỉ bằng một góc của nhà cháu tôi thôi, nhưng chúng tôi vẫn giữ lễ, không chê bai ai. Người già dạy rồi: lễ ra mắt là để vun vén chứ không phải để khinh khi.”

Không khí cả phòng như đông cứng lại. Mẹ chồng vốn đang ưỡn người ra như bà hoàng, nghe xong thì mặt tái mét, môi run run không nói nên lời. Mấy người họ nhà bà cúi mặt, không dám nhìn ai.

Chưa dừng ở đó, một người anh họ tôi bưng ra một tập hồ sơ. Đó là giấy tờ đứng tên căn nhà 5 tầng ở phố lớn mà bố mẹ tôi chuẩn bị làm quà cưới cho hai đứa. Anh tôi đặt xuống bàn trước mặt mẹ chồng, nói tỉnh queo:
– “Chị xem qua trước cho yên tâm. Từ hôm nay cháu tôi với con trai chị không phải ở trọ nữa.”

Cả phòng ồ lên. Mẹ chồng run lẩy bẩy, vừa xấu hổ vừa bối rối. Tôi nhìn bà, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
– “Bác ạ, con người giàu hay nghèo không phải ở cổng, mà ở cách cư xử.”

Câu nói như một cú vả mềm nhưng đau. Mấy cô họ hàng nhà bà kéo khẽ tay bà, khuyên nhỏ:
– “Thôi chị, đừng nói nữa. Mất mặt quá rồi.”

Từ hôm đó, mẹ chồng không còn dám bĩu môi trước mặt tôi lần nào nữa. Thậm chí, bà còn gọi điện xin lỗi bố mẹ tôi. Người ta bảo “cá chưa vào ao đã tưởng mình là rồng”, nhưng bà quên mất – ở đời, đừng coi thường người khác khi chưa biết họ là ai.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News