×
×

Vậy mà trưa nay người ta gọi con báo tin, đến nơi thì đã thấy chiếc xe máy của anh dựng lăn lóc bên vệ đường, điện thoại rơi ngay trong bụi cỏ còn anh thì…

Hôm qua chồng con còn nắm tay con cười, bảo:
“Cố gắng đi nốt phiên chợ này thôi, rồi mình trả phòng trọ, về quê ở với mẹ. Vợ chồng mình lại được gần mẹ, con sắp sinh rồi, có bà ngoại chăm thì yên tâm hơn.”

Con đã mừng đến rơi nước mắt, tưởng như bao vất vả, thiếu thốn ở xứ người sắp kết thúc, cả nhà mình sẽ lại đoàn tụ.

Ấy vậy mà trưa nay, con đang dọn hàng thì điện thoại réo liên hồi. Người ta hốt hoảng gọi báo: “Chồng em gặp chuyện rồi, mau chạy đến đi!”

Con vội vàng bỏ hết, bụng bầu nặng trĩu cũng lao đi trong tuyệt vọng. Đến nơi, con thấy chiếc xe máy của anh nằm lăn lóc bên vệ đường, yên còn nóng hổi, điện thoại văng trong bụi cỏ. Người đông nghịt, ai cũng bàn tán, mặt tái xanh.

Con gào lên:
“Anh ơi! Anh đâu rồi?”

Một người run rẩy chỉ tay xuống bờ mương cạnh đó. Con lảo đảo bước đến, mắt hoa lên, đầu óc quay cuồng…

Và mẹ ơi, giây phút nhìn thấy anh, con như ngã quỵ. Người đàn ông từng thề che chở cho con và đứa bé nay nằm bất động, đôi mắt khép hờ, gương mặt vẫn vương vết bụi chợ, còn bàn tay chai sần dường như vẫn nắm chặt thứ gì đó.

Con không dám tin… chỉ mới hôm qua thôi anh còn hứa hẹn một tương lai. Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn xé lòng giữa dòng người hiếu kỳ.

Mẹ ơi, con biết phải sống sao đây, khi đứa con trong bụng chưa kịp chào đời đã mất cha, còn con thì bơ vơ, mất đi chỗ dựa cả đời…

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News