×
×

Vừa bước ra khỏi phòng bác sĩ, tay anh run lên bần bật, mặt c;/ắt không còn giọt m;/áu khi nhận kết quả

Anh trai tôi tên Hùng, bốn mươi hai tuổi, là người đàn ông hiền lành, yêu thương vợ con hết mực.
Chị dâu tôi – chị Linh – làm hướng dẫn viên du lịch, thường xuyên đi tour xa, có khi ra nước ngoài cả tuần mới về.
Hai đứa nhỏ, một trai một gái, đều ngoan ngoãn, giống anh như đúc… ít nhất là ai cũng nghĩ vậy.


Một buổi chiều, anh Hùng đến viện khám vì ho kéo dài. Kết quả khiến cả nhà chết lặng:
Anh bị bệnh nặng, giai đoạn cuối, chỉ còn sống được vài tháng.

Sau vài ngày im lặng, anh bảo tôi:

“Tao không sợ chết, chỉ sợ tài sản để lại không đúng chỗ. Tao muốn chắc chắn hai đứa nhỏ là con tao… để còn yên lòng làm di chúc.”

Tôi nghe mà thấy nghẹn. Ai ngờ người sắp đi lại vẫn lo nghĩ cho tương lai con cái đến thế.


Anh lén lấy mẫu tóc của hai đứa, cùng máu của mình mang đi xét nghiệm.
Cả tuần sau, tôi thấy anh cứ thấp thỏm ngồi ngoài hiên, chờ điện thoại từ bệnh viện.

Đến sáng hôm đó, anh đi nhận kết quả.
Vừa bước ra khỏi phòng bác sĩ, tay anh run lên, mặt cắt không còn giọt máu.
Tờ giấy trên tay anh rơi xuống đất.
Tôi vội nhặt lên, chỉ kịp nhìn thấy dòng chữ lạnh người:

“Không tìm thấy mối quan hệ huyết thống cha – con sinh học.”

Tôi chết lặng.
Hai đứa nhỏ… đều không phải con anh.


Tối đó, anh ngồi một mình trong phòng, nhìn tấm ảnh gia đình cười rạng rỡ treo trên tường.
Anh không nói gì, chỉ rót rượu, uống đến khi trời sáng.
Rồi anh gọi cho chị Linh – chị đang ở Phú Quốc dẫn tour.
Chỉ nghe anh nói một câu ngắn ngủn qua điện thoại:

“Anh biết hết rồi, em không cần phải vội về.”

Đến chiều, hàng xóm hốt hoảng gọi tôi sang.
Anh nằm gục trên bàn, chai thuốc rỗng lăn dưới đất, bên cạnh là tờ giấy di chúc chưa kịp ký — dòng chữ cuối cùng viết dở:

“Tất cả tài sản, xin gửi lại cho hai đứa nhỏ… dù không phải máu mủ, nhưng vẫn là con anh.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News