×
×

Trắ/ng tay sau bão lũ, bố chồng mắ/ng x/ối x/ả rồi quăng cho chiếc túi nylon cũ kỹ: Thứ bên trong khiến tôi sụ::p xuống ò/a kh/óc

Mưa lũ tràn về như một cơn ác mộng. Căn nhà nhỏ của tôi và chồng ở vùng quê nghèo tan hoang sau trận lũ lịch sử. Từng mảnh ruộng, đàn gà, cả chiếc xe máy cà tàng – tất cả trôi theo dòng nước đục ngầu. Tôi ngồi bệt giữa sân, nước mắt hòa lẫn với mưa, lòng trống rỗng. Chồng tôi, Nam, lặng lẽ gom những mảnh vỡ còn sót lại, ánh mắt anh nặng trĩu.

Bố chồng tôi, ông Tâm, từ trong nhà bước ra. Ông vốn là người nghiêm khắc, ít nói, nhưng mỗi lời nói ra đều sắc như dao. Nhìn cảnh tượng tan hoang, ông quắc mắt nhìn tôi, giọng lạnh lùng: “Đã bảo mà, cứ ở cái chỗ trũng này thì sớm muộn cũng trắng tay. Giờ thì được gì? Nhà cửa, tiền bạc, mất hết!”

Tôi cúi đầu, không dám đáp. Lời ông như xát muối vào lòng. Tôi biết ông chưa bao giờ ưa tôi – cô con dâu xuất thân từ gia đình nghèo khó, chẳng có của hồi môn gì ngoài tình yêu dành cho Nam. Ông luôn cho rằng tôi là gánh nặng, là “điềm xui” của gia đình. Nam đứng bên cạnh, định lên tiếng bênh tôi, nhưng ông Tâm đã phẩy tay: “Thôi, đừng nói nữa. Coi như cả đời này tao nuôi tụi bây uổng công!”

Rồi ông quay vào nhà, một lúc sau trở ra, tay cầm một chiếc túi nylon cũ kỹ, nhàu nhĩ, buộc chặt bằng dây thun. Ông ném chiếc túi xuống trước mặt tôi, giọng đầy khinh miệt: “Đây, cầm lấy. Thứ duy nhất còn sót lại trong cái nhà này. Mở ra mà xem, biết đâu đổi đời!”

Tôi run run cầm chiếc túi, lòng đầy tủi hờn. Chắc lại là mấy thứ lặt vặt ông giữ từ lâu, giờ đem ra để châm chọc tôi. Nam nhìn tôi, ánh mắt anh như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ thở dài. Tôi cắn môi, mở dây thun, tay run rẩy kéo miệng túi ra.

Bên trong là một xấp giấy cũ, nhàu nhĩ, buộc chặt bằng một sợi dây đỏ. Tôi ngỡ là giấy tờ nhà đất hay sổ tiết kiệm gì đó, nhưng khi mở ra, tôi chết lặng. Đó là những lá thư, hàng chục lá thư, nét chữ xiêu vẹo của mẹ tôi – người đã mất cách đây mười năm. Những lá thư mẹ viết cho tôi khi tôi còn nhỏ, khi bà làm việc xa nhà, gửi về dặn dò tôi học hành, kể chuyện bà nhớ tôi thế nào. Tôi tưởng chúng đã mất từ lâu, trong một lần chuyển nhà.

Tôi sụp xuống, ôm xấp thư vào lòng, òa khóc nức nở. Những ký ức về mẹ ùa về – những ngày đói khổ, mẹ nhịn ăn để tôi được no, những đêm mẹ ôm tôi kể chuyện cổ tích. Sao những lá thư này lại ở đây? Sao bố chồng tôi lại giữ chúng?

Ông Tâm đứng đó, ánh mắt không còn sắc lạnh mà trĩu xuống. Ông chậm rãi nói: “Mẹ mày gửi tao giữ, từ lúc mày còn nhỏ. Bà ấy nói nếu có ngày mày khổ quá, hãy đưa chúng cho mày, để mày nhớ rằng mày không bao giờ đơn độc. Tao giữ lời hứa, dù tao chẳng ưa gì mày.”

Tôi nghẹn ngào, không thốt nên lời. Hóa ra, ông Tâm không chỉ giữ những lá thư, mà còn giữ cả một bí mật – bí mật về tình yêu của mẹ tôi, về sự quan tâm thầm lặng của ông. Nam bước tới, ôm lấy tôi, thì thầm: “Anh đã biết chuyện này, nhưng bố muốn chính ông đưa nó cho em.”

Tôi ôm chặt xấp thư, nước mắt rơi không ngừng. Cơn lũ đã lấy đi tất cả, nhưng chiếc túi nylon cũ kỹ ấy đã trả lại cho tôi một thứ vô giá – ký ức về mẹ, và cả một góc trái tim của bố chồng mà tôi chưa từng biết tới.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News