×
×

Một đêm tôi overheard Minh nói chuyện điện thoại: – Mẹ thật hồ đồ! Sao lại giao cổ phần cho nó?

Ngày cưới của tôi rực rỡ hơn bất cứ đám cưới nào tôi từng thấy. Sảnh cưới khách sạn 5 sao nổi tiếng nhất Sài Gòn được phủ kín hoa lan trắng từ thềm cửa đến tận sân khấu. Từng bàn tiệc là nơi quy tụ những gương mặt máu mặt thương trường, từ chủ tịch tập đoàn đến các yếu nhân chính trị. Tất cả đều đến vì một lý do: hôn lễ của con trai nữ doanh nhân quyền lực bậc nhất ngành xuất nhập khẩu – bà Lâm Uyển Mai.

Và tôi – cô dâu – chỉ là một cô gái tốt nghiệp đại học bình thường, chưa từng nghĩ sẽ bước chân vào hào môn.


Khi nghi lễ gần hoàn tất, bà Uyển Mai đứng dậy, cầm micro, hướng về tôi với nụ cười đĩnh đạc:

– Con chính thức là con dâu của mẹ. Từ hôm nay, 80% cổ phần công ty Xuất nhập khẩu Hoàng Phát sẽ thuộc về con. Con sẽ giữ vai trò Chủ tịch thay mẹ sau khi mẹ nghỉ ngơi.

Cả hội trường như nổ tung. Có tiếng ly rơi vỡ. Ai cũng bàng hoàng, kể cả chồng tôi – Hoàng Minh – vốn nghĩ mình sẽ thừa kế tất cả.

Tôi đứng chết lặng.

Bà tiến đến, ôm tôi vào lòng, trước hàng trăm máy ảnh. Trông bà giống hệt hình ảnh một người mẹ chồng lý tưởng mà mọi cô gái đều mơ ước.

Nhưng có một đôi mắt đằng sau ánh flash đang nhìn tôi chòng chọc: mẹ đẻ tôi.


Sau buổi lễ, trong phòng trang điểm riêng, mẹ tôi bước đến, nắm lấy tay tôi, ghé sát tai:

– Trong hào môn, chẳng có gì là miễn phí. Tuyệt đối đừng tin ai… kể cả chồng con.

Tôi run rẩy hỏi:

– Mẹ… sao mẹ lại nói vậy?

Bà không trả lời. Bà chỉ lẳng lặng đưa cho tôi một chiếc chìa khóa nhỏ bằng bạc, cũ kỹ, trên thân có khắc con số lạ: 7-11.

– Khi nào con tuyệt vọng nhất… hãy mở thứ thuộc về con.

Tôi siết chặt chìa khóa mà trong lòng đầy hoang mang.


Những ngày đầu về làm dâu, mọi thứ đẹp như mơ. Tôi không phải làm gì nặng nhọc, chỉ tham gia vài buổi họp để “làm quen công việc”. Mẹ chồng cho tài xế riêng, giúp việc riêng, thậm chí cả chuyên gia trang điểm mỗi sáng.

Nhưng càng ở lâu, tôi càng thấy có điều gì đó sai.

Công ty đang chìm trong nợ xấu.
Những dự án bí mật Minh đang giấu tôi.
Nhân viên thì nhìn tôi như một kẻ chiếm chỗ.

Một đêm tôi overheard Minh nói chuyện điện thoại:

– Mẹ thật hồ đồ! Sao lại giao cổ phần cho nó?
– Yên tâm đi, chỉ cần đợi nó ký vào giấy chuyển nhượng… tất cả sẽ lại về tay con.

Trái tim tôi đông cứng.

Đến lúc này, tôi hiểu mẹ ruột tôi đã nhìn thấu điều gì từ trước.


Ngày hôm sau, mẹ chồng đột ngột đổ bệnh, phải vào cấp cứu. Bác sĩ nói bà bị suy tim nặng, cần nghỉ ngơi tuyệt đối.

Nhưng Minh thì lợi dụng cơ hội:

– Vợ ký giúp mẹ đi, giấy tờ này mẹ định ký từ lâu rồi. Chỉ cần em ký, cổ phần của em sẽ chuyển lại cho mẹ để tiện quản lý. Bao giờ mẹ khỏe, mẹ sẽ trả lại cho em.

Tôi nhìn tập hồ sơ dày cộp, cúi gằm để Minh không nhìn thấy nước mắt đang lăn.

– Em… để em suy nghĩ đã.

Minh gằn giọng:

– Anh là chồng em! Em không tin anh thì tin ai?

Tôi không đáp. Anh ta đập mạnh tay xuống bàn rồi bỏ đi.

Nhà hào môn… không còn là thiên đường nữa.


Tôi quyết định về thăm nhà mẹ đẻ.

Căn nhà nhỏ cũ kỹ nằm sâu trong con hẻm nhưng là nơi duy nhất khiến tôi thấy an tâm. Mẹ đón tôi bằng cái nhìn bình thản như thể bà đã biết chuyện.

Tôi đưa chìa khóa ra:

– Mẹ, con phải mở cái gì? Cái chìa này là gì?

Mẹ chậm rãi rót nước, rồi nói:

– Chìa khóa đó mở ra bí mật mà mẹ giấu con suốt hai mươi mấy năm nay. Bí mật đó liên quan đến con, đến sự tồn tại của con…

– Con không hiểu…

Mẹ kéo tôi về phía chiếc tủ gỗ cũ kỹ trong phòng ngủ. Bà đeo kính, đưa tay mở ổ khóa ngay ngắn trên góc tủ – nơi từ nhỏ tôi chưa từng thấy.

Ổ khóa vừa khớp với chiếc chìa.

“Cạch.”

Cánh tủ mở ra.

Bên trong không phải vàng bạc hay giấy tờ. Mà là một cuốn sổ y bạ cũmột tập hồ sơ ADN.

Tên trên đó không phải tôi. Mà là “Hoàng Linh”.

– Mẹ… chuyện này là sao?

Mẹ tôi bật khóc, tiếng khóc u uất của hơn hai mươi năm chịu đựng:

– Con… là con gái ruột của bà Uyển Mai.

Tôi như bị sét đánh ngang tai.

– Bà ấy… bà ấy biết không?

Mẹ lắc đầu:

– Hồi đó bà ấy đang vướng vòng lao lý vì đấu đá trong tập đoàn. Để bảo vệ con, bà ấy nhờ mẹ mang con đi. Các thủ tục, trách nhiệm pháp lý… bà ấy không thể đứng tên. Bà ấy âm thầm gửi tiền nuôi con, nhưng chưa bao giờ được gặp con với thân phận mẹ ruột.

– Vậy còn Minh…?

– Con và cậu ấy… không cùng cha. Nhưng là… anh em cùng mẹ.

Tôi lùi lại, chân mềm oặt.

– Không… không… không thể nào…

Mẹ ôm chặt lấy tôi:

– Bà Uyển Mai muốn bù đắp cho con. Bà ấy cho con cổ phần, đưa con về nhà… nhưng con trai bà ấy không chấp nhận. Con đang rơi vào hố sâu quyền lực mà họ đã đào sẵn.

Tôi ngồi bệt xuống đất. Cả cuộc đời như sụp đổ.


Tôi trở lại bệnh viện, tìm đến phòng của bà Uyển Mai. Người phụ nữ mạnh mẽ ngày nào giờ yếu ớt trên giường bệnh. Bà thấy tôi, đôi mắt ngấn lệ.

– Con… biết rồi phải không?

Tôi chỉ gật đầu, không thể nói gì.

Bà khó nhọc đặt tay lên tay tôi:

– Mẹ xin lỗi… Mẹ yếu đuối, mẹ để con sống xa mẹ suốt bao năm…
– Nhưng giờ mẹ muốn bảo vệ con… bằng mọi thứ mẹ có…

Hai mẹ con ôm nhau mà khóc.

Đột nhiên cửa phòng bật mở. Minh đứng đó, mặt trắng bệch.

Anh ta đã nghe hết.


Những ngày sau đó, Minh thay đổi hoàn toàn. Anh ta cuồng nộ, giận dữ, uống rượu triền miên. Anh ta không còn nhìn tôi là vợ, mà như kẻ thù cướp đoạt.

Một đêm, Minh kéo tôi vào phòng làm việc, gào lên:

– Cô đã cướp của tôi tất cả!
– Cổ phần của tôi!
– Mẹ của tôi!
– Cô là ai chứ? Chỉ là đứa con rơi… may mắn được đổi đời!

Tôi tát anh ta.

– Đủ rồi, Minh. Chúng ta ngay từ đầu đã là một sai lầm.

Anh ta bật cười điên dại:

– Cô sẽ không ký đơn ly hôn đâu. Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!


Nhưng Minh không biết rằng:

Tôi – giờ đây – không còn là con dâu nhà họ Hoàng.

Tôi là người thừa kế hợp pháp của bà Uyển Mai.

Cùng với sự tỉnh táo của mẹ đẻ – người đã hi sinh cả đời để che chở tôi – và luật sư của mẹ ruột, tôi tiến hành kiểm toán toàn bộ công ty.

Hàng loạt sai phạm do Minh gây ra được đưa ra ánh sáng:
– biển thủ tài sản,
– rửa tiền qua đối tác nước ngoài,
– dùng danh nghĩa tập đoàn vay nợ cho dự án riêng…

Minh bị bắt ngay tại văn phòng, khi đang gào thét rằng tôi là kẻ phản bội.

Tôi nhìn anh ta bị áp giải, trong lòng không vui mừng, chỉ thấy cay đắng. Một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng giả dối… kết thúc cũng bởi sự thật trần trụi.


Một tháng sau, mẹ chồng – cũng là mẹ ruột tôi – hồi phục dần. Chúng tôi sống chung dưới một mái nhà, lần đầu tiên đúng nghĩa mẹ – con.

Tôi nắm tay bà đi dạo trong khu vườn rộng sau biệt thự. Bà nhìn tôi với ánh mắt trìu mến nhưng vẫn mang chút tội lỗi:

– Cảm ơn con đã quay về…

Tôi tựa đầu vào vai bà, nhẹ nhàng:

– Con cũng cảm ơn mẹ… vì đã cho con được là chính mình.

Mẹ ruột và mẹ nuôi — nay hòa làm một.

Còn chiếc chìa khóa bạc nhỏ kia, tôi luôn mang theo bên mình.

Như lời nhắc rằng:
Trong hào môn, quyền lực không phải là tấm khiên. Tình yêu của mẹ mới là thứ bảo vệ tôi mạnh mẽ nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News