×
×

“Ngày xưa tôi dạy cô bao lần rồi mà chẳng nhớ. Người vợ mà vụng về thế này, bảo sao chồng chẳng hay càu nhàu.”

Con gà cúng bị ném xuống đất

Sáng mùng Một, nhà tôi làm lễ cúng đầu tháng. Từ sáng sớm, mẹ chồng đã tất bật ngoài sân, giọng bà oang oang ra lệnh:

“Con Loan, xuống chặt con gà đi, nhanh lên cho mẹ cúng kẻo muộn giờ tốt.”

Tôi – Loan – đặt vội cái điện thoại xuống, rửa tay rồi ra bếp.
Con gà luộc vàng ươm, mỡ bóng mịn, mùi thơm nghi ngút. Tôi cẩn thận dùng dao bén chặt từng miếng.

Mẹ chồng tôi vốn kỹ tính, nên tôi luôn cố làm cho chu toàn. Thế nhưng sáng nay, bà cứ đứng lượn quanh, nhìn chằm chằm như sợ tôi “phá hỏng” con gà của bà.

“Nhớ chặt cho đều, đừng làm nát da. Gà cúng phải đẹp, không được xấu mặt nhà này.”
“Vâng, con biết rồi ạ.”

Tôi vừa nói, vừa giữ bình tĩnh.
Mấy năm làm dâu, tôi đã quen với kiểu nói nửa đùa nửa mắng ấy.

Chồng tôi – anh Nam – ngồi phòng khách, chẳng nói gì. Anh vốn ít can thiệp chuyện giữa mẹ và vợ, chỉ im lặng cho yên nhà.

Khi gà chặt xong, tôi xếp ngay ngắn ra đĩa, rắc thêm ít lá chanh cho thơm, rồi đặt lên mâm.
Mẹ chồng kiểm tra, cau mày:

“Cái đùi này sao lại để bên trái? Phải để bên phải mới đúng lễ! Cô chẳng biết cúng bái gì hết.”

Tôi mím môi, lặng lẽ xoay lại.
Bà tiếp tục lẩm bẩm:

“Ngày xưa tôi dạy cô bao lần rồi mà chẳng nhớ. Người vợ mà vụng về thế này, bảo sao chồng chẳng hay càu nhàu.”

Tôi nghe mà cổ họng nghẹn ứ.
Chặt gà thôi mà cũng thành chuyện để chê bai. Nhưng tôi vẫn cố nhịn.


Đến khi bày mâm ra bàn, mọi thứ đã sẵn sàng: gà luộc, đĩa xôi, chén muối gạo, hoa quả…
Tôi vừa cúi xuống thắp hương thì mẹ chồng đột ngột hét lên:

“Trời đất ơi! Con Loan! Cô lấy con gà nào đây để cúng hả?”

Tôi sững người:

“Dạ… con lấy con gà mẹ bảo lúc sáng ạ. Con gà to, vàng ươm…”

Bà tròn mắt, rồi bỗng túm ngay đĩa gà trên bàn, ném thẳng xuống đất, miệng quát:

“Cô điên à? Con đó tôi luộc cho khách chiều nay! Con gà cúng là con nhỏ, tôi để trong nồi cơ mà! Cô làm bậy, hỏng hết rồi còn đứng đực ra đó à?”

Tiếng đĩa vỡ loảng xoảng, mùi thịt gà bốc lên thơm lừng, vương vãi khắp sàn.
Tôi chết lặng.
Chồng tôi từ phòng khách chạy vào, hốt hoảng:

“Mẹ! Sao mẹ lại ném?”

Mẹ chồng tôi thở hổn hển:

“Con xem vợ anh đấy! Tôi nói bao lần, gà cúng là con nhỏ, con to để đãi khách. Vậy mà nó làm ngược. Nhà này đến số rồi!”

Tôi cố giữ bình tĩnh, giọng run run:

“Con xin lỗi… nhưng sáng mẹ nói lấy con gà to, con nhớ rõ lắm…”

Bà trừng mắt:

“Cãi hả? Đồ láo! Cái thứ đàn bà không ra gì, chỉ giỏi đổ lỗi!”

Tôi cúi đầu nhặt từng mảnh đĩa vỡ. Nước mắt ứa ra, không kìm được nữa.
Cú ném ấy không chỉ làm vỡ đĩa, mà vỡ luôn cả lòng tự trọng của tôi.


Buổi trưa hôm ấy, tôi lặng lẽ thu dọn xong, rồi xách túi rời khỏi nhà.
Chồng tôi gọi lại:

“Em đi đâu thế?”
“Em về ngoại vài hôm. Khi nào mẹ nguôi giận, em sẽ về.”

Anh im lặng, không níu.

Ở nhà mẹ đẻ, tôi khóc nức nở. Mẹ tôi chỉ thở dài:

“Làm dâu không dễ đâu con ạ. Nhưng mẹ chồng mà xúc phạm đến mức đó… thì khó mà coi như không có chuyện gì.”


Hai ngày sau, chồng tôi đến đón. Anh kể, mẹ anh bị ốm, nằm liệt giường, không chịu ăn uống.

“Em về đi, mẹ yếu rồi, có lẽ cũng hối hận.”

Tôi vẫn còn ấm ức, nhưng nghĩ tình nghĩa gia đình, đành quay lại.

Vừa bước vào, mẹ chồng đã nhìn tôi, mắt đỏ hoe.
Bà nói khẽ, giọng run:

“Loan à… mẹ xin lỗi. Hôm đó mẹ nghe nhầm. Quả thật mẹ dặn con lấy con gà to… Nhưng sáng ra bận quá, mẹ lại quên mất. Khi thấy con gà bị chặt, mẹ giận quá mà ném đi. Sau mới biết lỗi… Mẹ ăn năn lắm.”

Tôi đứng lặng, nước mắt chảy dài.
Chồng tôi nắm tay tôi, nhẹ nói:

“Mẹ có tuổi rồi, đôi khi lẫn. Em tha cho mẹ đi.”

Tôi gật đầu, bước lại gần giường, nắm lấy tay bà:

“Mẹ đừng nói thế. Con cũng sai, con không nên bỏ đi như vậy.”

Bà cười yếu ớt, đưa tay vuốt tóc tôi:

“Mẹ già rồi, nóng tính. Chỉ sợ mai này… không còn cơ hội để xin lỗi nữa.”


Từ hôm đó, tôi và mẹ chồng như mở ra một trang mới.
Bà ít nói lời nặng, còn tôi cũng học cách nhẫn nại và thấu hiểu hơn.
Tết năm ấy, tôi lại chặt gà cúng. Mẹ vẫn đứng bên cạnh, nhưng lần này bà chỉ mỉm cười:

“Đẹp đấy, Loan à. Con chặt khéo lắm.”

Tôi nhìn bà, khẽ đáp:

“Con chỉ mong năm nào cũng được chặt gà cho mẹ.”

Bà cười, mắt ánh lên niềm vui, giọt lệ lăn trên gò má nhăn nheo.


🌸 Thông điệp nhân văn:

Trong gia đình, đôi khi chỉ một lời nói sai hay một hiểu lầm nhỏ cũng có thể làm tổn thương sâu sắc. Nhưng nếu biết cúi đầu xin lỗi, biết tha thứ, thì mọi vết nứt đều có thể hàn gắn — như con gà cúng bị ném xuống đất, vẫn có thể biến thành bữa cơm ấm lòng khi người ta chịu ngồi lại cùng nhau.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News