Cơn bão quét qua làng tôi như một cơn thịnh nộ của trời đất. Căn nhà nhỏ mà tôi và chồng, Hùng, chắt chiu xây dựng giờ chỉ còn là đống đổ nát. Mái ngói vỡ vụn, tường nhà loang lổ, mọi thứ chúng tôi có đều bị cuốn trôi hoặc hư hại. Tôi đứng giữa sân, lòng nặng trĩu, cố gom nhặt những mảnh vỡ còn sót lại của cuộc sống. Hùng, như mọi khi, lặng lẽ làm việc, ánh mắt anh trầm tư, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là nỗi đau của một người đàn ông mất đi cơ nghiệp.
Chúng tôi bắt đầu dọn dẹp từ sáng sớm. Những mảnh ngói vỡ, đồ đạc hỏng được chất thành đống. Tôi để ý Hùng cứ lảng tránh khu vực góc nhà, nơi mái ngói sập xuống nặng nề nhất. Anh bảo tôi: “Em để đó, chỗ này nguy hiểm, để anh lo.” Tôi gật đầu, không nghĩ ngợi nhiều, chỉ tập trung dọn mấy món đồ còn sót lại.
Nhưng rồi, khi tôi đang xếp lại mấy chiếc bát vỡ, tôi thoáng thấy Hùng cẩn thận nhặt một tấm ảnh cũ từ đống ngói vụn. Anh nhìn quanh, như sợ ai đó bắt gặp, rồi lặng lẽ nhét tấm ảnh vào khe hở dưới một mảnh ngói lớn còn sót lại trên mái. Hành động của anh quá kỳ lạ, khiến tôi sững sờ. Hùng chưa bao giờ giấu tôi điều gì. Hay ít nhất, tôi đã luôn tin như vậy.
Chờ đến khi Hùng ra ngoài khiêng mấy tấm gỗ, tôi lén trèo lên chỗ mái ngói vỡ. Tim đập thình thịch, tôi rút tấm ảnh ra. Đó là một bức ảnh cũ, sờn mép, hình một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, với nụ cười rạng rỡ. Tôi chưa từng thấy cô ấy bao giờ. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng là dòng chữ viết tay phía sau bức ảnh: “Mãi mãi bên anh, Lan, 2010.”
Năm 2010. Lúc đó, tôi và Hùng đã cưới nhau được hai năm. Tôi nắm chặt bức ảnh, đầu óc quay cuồng. Hùng không phải người đa tình, anh luôn là người chồng tận tụy, yêu thương tôi hết mực. Vậy người phụ nữ này là ai? Tại sao anh giữ bức ảnh của cô ấy, và tại sao lại giấu dưới mái ngói như một bí mật không thể để lộ?
Đêm đó, tôi đối diện Hùng. Tôi đặt tấm ảnh lên bàn, giọng run rẩy: “Anh giải thích đi. Cô ấy là ai?” Hùng tái mặt, ánh mắt anh dao động, rồi anh thở dài, ngồi phịch xuống ghế. “Anh không muốn em biết… vì anh sợ em sẽ không chịu nổi.”
Hùng kể, giọng trầm khàn. Lan là bạn gái đầu tiên của anh, trước khi anh gặp tôi. Họ yêu nhau sâu đậm, nhưng Lan mắc bệnh hiểm nghèo. Cô ấy qua đời ngay trước khi họ định cưới. Hùng nói anh đã cố quên cô, nhưng mỗi năm, vào ngày giỗ của Lan, anh lại lấy bức ảnh ra, chỉ để nhớ về cô một chút, như một cách trọn vẹn với quá khứ. “Anh giấu vì không muốn em hiểu lầm. Anh yêu em, nhưng anh không thể xóa sạch ký ức về cô ấy,” Hùng nói, mắt đỏ hoe.
Tôi lặng người. Tôi nghĩ mình sẽ ghen, sẽ tức giận, nhưng không. Tôi chỉ thấy đau lòng, không chỉ vì bí mật của Hùng, mà vì nỗi đau anh đã âm thầm chịu đựng bao năm. Nhưng rồi, Hùng ngập ngừng, giọng nhỏ lại: “Còn một chuyện nữa… anh chưa nói hết.”
Tôi nhìn anh, tim thắt lại. Hùng hít một hơi sâu, rồi kể tiếp. Năm đó, khi Lan bệnh nặng, cô đã để lại một lá thư, yêu cầu Hùng hứa một điều: nếu anh lấy vợ, anh phải giấu vợ về cô, vì cô sợ người vợ mới sẽ không chấp nhận được việc anh từng yêu một người sâu đậm đến vậy. Nhưng điều kinh hoàng hơn là, Lan đã để lại một lời nguyền trong lá thư – rằng nếu Hùng để lộ bí mật về cô, gia đình anh sẽ gặp tai họa. “Anh không tin chuyện nguyền rủa,” Hùng nói, “nhưng khi cơn bão ập đến, anh sợ… sợ rằng mình đã khiến em và căn nhà này chịu họa.”
Tôi chết lặng. Tấm ảnh không chỉ là ký ức, mà còn là một lời nguyền mà Hùng đã mang theo bao năm, âm thầm bảo vệ tôi theo cách anh nghĩ là đúng. Tôi ôm lấy Hùng, nước mắt rơi. Bí mật của anh không phải là sự phản bội, mà là một gánh nặng anh tự nguyện gánh để tôi không phải sống trong nỗi sợ hãi. Nhưng giờ đây, khi bí mật đã lộ ra, tôi không biết liệu chúng tôi có thể vượt qua được lời nguyền ấy, hay cơn bão vừa rồi chỉ là khởi đầu cho một điều gì đó kinh hoàng hơn.