×
×

Mỗi đêm, khi tôi vừa chợp mắt thì lại nghe tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Lúc đầu tôi còn giật mình, nhưng rồi thành quen: cứ đúng 11 giờ, em chồng tôi lại đứng ngoài,

Mỗi đêm, khi tôi vừa chợp mắt thì lại nghe tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Lúc đầu tôi còn giật mình, nhưng rồi thành quen: cứ đúng 11 giờ, em chồng tôi lại đứng ngoài, gọi khe khẽ:

– Anh ơi, ra em bảo cái này…

Chồng tôi lúc nào cũng lẳng lặng khoác áo, bước ra ngoài. Ban đầu, tôi nghĩ chắc họ có chuyện gia đình, anh em trai thì thầm với nhau cũng bình thường. Nhưng suốt hai tháng, đêm nào cũng thế, thậm chí có đêm đến gần sáng chồng tôi mới quay lại phòng, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt lảng tránh.

Sự nghi ngờ trong tôi càng lúc càng lớn. Một tối, khi chồng vừa bước ra khỏi phòng, tôi lén bám theo. Tim tôi đập thình thịch, bàn chân run rẩy mà vẫn cố nín thở. Họ đi xuống cuối vườn, chỗ căn nhà kho cũ, cửa khóa ngoài nhưng trong lại sáng đèn. Tôi nấp sau gốc cây, dỏng tai nghe.

Bên trong vọng ra tiếng thì thào:

– Anh… em chịu không nổi nữa, sao anh cứ để em ở đây hoài?
– Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng để chị ấy biết… Chỉ cần thêm ít thời gian nữa thôi…

Tôi chết lặng. Giọng nói đó không phải của em chồng – mà là một người phụ nữ. Em chồng tôi chỉ đứng gác ngoài, dáo dác nhìn xung quanh.

Tôi run rẩy đến mức gần như ngã quỵ, lén nhón chân nhìn qua khe cửa. Và trong kho, tôi thấy chồng mình đang ôm chặt một cô gái lạ mặt, gương mặt tái nhợt, đôi mắt như cầu xin. Trên cổ tay cô ta còn hằn vết trói đỏ ửng.

Toàn thân tôi lạnh buốt. Thì ra, suốt hai tháng nay, cái “cuộc nói chuyện giữa anh em” chỉ là vỏ bọc. Em chồng tôi giúp anh che giấu bí mật động trời: một người phụ nữ bị giam trong chính căn nhà của gia đình tôi…

Tôi lùi lại, tay run đến nỗi muốn buông rơi tất cả. Trong đầu chỉ vang lên một câu hỏi duy nhất: Người phụ nữ đó là ai? Và tại sao chồng tôi lại giam giữ cô ta ngay trong nhà này?

Tôi đứng chết lặng bên ngoài căn nhà kho, tim đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp như bị ai bóp nghẹt. Trong đầu tôi là hàng ngàn câu hỏi, nhưng nỗi sợ hãi khiến đôi chân không thể nhúc nhích.

Bỗng một tiếng động nhỏ vang lên – hình như em chồng tôi phát hiện có người theo dõi. Tôi vội lùi lại, nép sát vào bóng cây, tim như muốn nổ tung. Cậu ta soi đèn pin lia khắp vườn, mắt đảo liên tục, rồi mới quay vào trong thì thầm:

– Không sao, chắc mèo thôi.

Tôi run bần bật. Rõ ràng em chồng tôi biết hết. Nó đang đồng lõa với chồng tôi!

Đêm đó, tôi không dám làm ầm lên. Tôi quay về phòng, chờ chồng trở lại, giả vờ ngủ say. Nhưng nước mắt tôi chảy ướt gối.

Sáng hôm sau, tôi lấy cớ đi chợ sớm, vòng ra nhà kho. Cửa đã khóa chặt, bên trong tối om. Tôi ghé tai nghe ngóng, nhưng không có động tĩnh. Đúng lúc tôi định rời đi, một tiếng động khe khẽ vang lên từ trong – giống tiếng rên nén lại. Tôi gần như quỵ xuống.

Chiều đến, tôi lén lục điện thoại của chồng. Trong tin nhắn ẩn, tôi tìm thấy một đoạn đối thoại lạnh sống lưng:

– “Anh hứa sẽ không để cô ta thoát ra. Nhưng em phải giữ im lặng, nếu không cả gia đình sẽ tiêu đời.”
– “Được… nhưng em không chịu nổi khi thấy cô ta như vậy…”

“Cô ta”? Là ai? Người tình cũ? Một kẻ thù? Hay… một bí mật khủng khiếp nào khác?

Đêm đó, tôi quyết định thử một lần. Khi em chồng gõ cửa, gọi chồng ra ngoài, tôi chờ vài phút rồi lặng lẽ đi theo. Nhưng lần này, tôi không dừng lại ở ngoài. Tôi men theo bức tường, vòng ra sau kho, và tìm được một khe hở.

Ánh đèn le lói bên trong soi rõ cảnh tượng: chồng tôi quỳ trước cô gái kia, đặt bát cơm xuống. Cô ta gầy rộc, đôi mắt thâm quầng, giọng khàn đặc:

– Anh… thả tôi ra đi… tôi sẽ không nói gì hết…

Chồng tôi cắn răng, giọng nghẹn lại:

– Không được. Nếu em bước ra khỏi đây, tất cả chúng ta đều chết. Em không hiểu đâu…

Tôi bịt chặt miệng, suýt hét lên. Trong bóng tối, toàn thân tôi lạnh buốt. Rõ ràng… chuyện này không đơn giản chỉ là ngoại tình.

Chồng tôi đang giấu một bí mật đủ để hủy hoại cả gia đình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News