Đứng nhìn bà cụ già 60 tuổi, anh chủ quán liền phán câu xanh rờn khiến tất cả choáng váng: “Tôi không bán xe cho bác“. Thằng V. thắc mắc thì nhận ngay bài học để đời của anh chủ quán.
Quá lứa lỡ thì, lại bị tật ở tay nên không ai chịu lấy cô tôi cả, hơn 40 tuổi cô đi kiếm được đứa con và may mắn đó là bé trai. Cả nhà tôi mừng cho cô, giúp cô nuôi cháu lớn chứ bố nó chẳng bao giờ thấy mặt và đến nhận con cả. Ở quê, nhà nào cũng khó khăn nên chỉ giúp đỡ được một thời gian còn lại cô tôi tự một mình lo cho con.
Cô đi làm thuê, ai thuê gì cô làm nấy từ đi cấy, đi cắt cỏ, quét rác, gom đồ đồng nát bán… Cứ thế em họ tôi lớn dần trong vòng tay của mẹ. Nó ngày một lớn thì cô tôi lại càng già và yếu đi. Thằng V. – con cô tôi được cái học giỏi lắm, lúc nào cũng đứng trong top 5 của trường. Vừa rồi thi Đại học nó được 28 điểm cô tôi mừng lắm. Nhưng nó lên Đại học cô tôi lại đối mặt với chuyện học phí, các loại tiền nuôi con, mà cô thì nghèo, ngày làm được 100 ngàn.
Thằng V. càng lớn càng bướng, trái tính nó hay cãi lời mẹ, chơi bời với đám bạn xấu. Nó vùng vằng về đòi mẹ mua xe máy mới chịu đi học Đại học, không sẽ bỏ nhà đi theo đám bạn. Cô tôi nghe sốc và sợ lắm. Cái nhà cấp 4 xập xệ, tiền sửa còn không có thì lấy đâu ra tiền mua xe xịn cho con bây giờ. Cô tôi khóc lóc cầu xin nó đừng bỏ học rồi cô sẽ lựa nhưng nó không chịu đòi bằng được. Sợ nó bỏ học, bỏ cả tương lai phía trước cô tôi đành chiều con mà đi vay mượn khắp nơi cộng thêm số tiền dành dụm được.
Đi cùng cô tới mua xe cho em, thằng V. đi một vòng rồi chọn ngay chiếc xe SH đắt tiền. Tôi choáng khi nó chọn chiếc xe xịn như thế, còn cô tôi run rẩy khi nghe tới mức giá 90 triệu đồng. Suy nghĩ đắn đo một lúc, nhưng thằng V. dỗi, thúc giục, cô tôi đành mua cho nó. Vào thanh toán, cô lôi bọc tiền rõ to với rất nhiều lớp giấy bên ngoài. Tiền bên trong chẳng có nổi đồng 500 ngàn nào mà toàn tiền lẻ, cao nhất được 100 ngàn.
Đếm đi đếm lại mới có 50 triệu, cô tôi xin anh chủ cho mua trả góp và gửi anh cuốn sổ đỏ để anh giữ làm tin. Đứng nhìn bà cụ già 60 tuổi, anh chủ quán liền phán câu xanh rờn khiến tất cả choáng váng: “Bác cất tiền đi, tôi không bán xe cho bác đâu. Mọi người về đi”.
Thằng V. đoán anh chủ nghĩ nhà nó không có tiền, nó đòi mẹ về vay ngân hàng, thế chấp sổ đỏ ngay để lấy tiền mua xe. Ai ngờ anh chủ quán xe lại quát nó ngay trước mặt mọi người:
(Ảnh minh họa)
Cô tôi xin anh chủ quán đừng mắng thằng V. sợ nó tự ái bỏ đi, còn nó cứ đứng đực mặt ra đó rồi bỏ về nhà. Tưởng nó dỗi, sĩ diện bỏ nhà đi, ai ngờ tối hôm đó nó gọi tôi sang nhờ tôi thi thoảng qua nhà chăm sóc cô, còn nó sẽ lên thành phố học và tạm thời đi làm thêm lấy tiền trang trải phí sinh hoạt.
Trước khi đi, cô dúi cho nó 5 triệu nhưng nó chỉ lấy 2 triệu rồi gửi lại mẹ, xin lỗi mẹ vì đã hỗn hào, làm mẹ buồn. Nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc tôi nhẹ hết cả lòng, cuối cùng nó cũng hiểu và biết thương mẹ. Cả nhà tôi bất trị với nó, vậy mà anh chủ quán xe đã dạy cho nó được bài học nhớ đời, giúp nó ngộ ra được trước hết muốn làm người thành đạt, được mọi người nể phục thì phải biết yêu, biết thương mẹ mình đã.
Cả cuộc đời cô tôi đã khổ rồi, hy vọng thằng V. không làm khổ mẹ nó nữa. Nó là tất cả với cô, nó lên Đại học mang theo cả hi vọng, mong ước của cô ấy. Hy vọng nó sẽ giúp mẹ được tự hào về con, bớt đi gánh nặng tuổi già.