CHA DƯỢNG – NGƯỜI CHA THẬT SỰ
1. Mẹ mất, cha dượng ở lại với chúng tôi
Tôi tên Hạnh, có một em gái tên Thảo. Ba mươi năm trước, mẹ tôi mất vì một cơn bạo bệnh khi tôi mới tám tuổi, em Thảo mới lên năm. Ngày ấy, cả xóm đều lắc đầu: “Ông Lâm khổ thân, vợ mất, lại gánh thêm hai đứa nhỏ nheo nhóc.”
Ông Lâm – người mà tôi gọi là cha dượng – vốn không cùng máu mủ, chỉ là người đến sau, cưới mẹ tôi khi bà đã có hai đứa con riêng. Ai cũng nghĩ ông sẽ bỏ mặc chúng tôi, hoặc đuổi đi. Nhưng không. Ông gồng mình nuôi hai chị em khôn lớn bằng nghề làm thợ mộc, lam lũ suốt bốn mùa.
Ông không biết nói lời ngọt ngào. Sự yêu thương của ông chỉ thể hiện qua những đôi dép cũ ông vá lại cho chúng tôi, những tô cháo trắng chan nước mắm ông nhường phần thịt, và những đêm ông thức trắng khâu từng đường may áo dài cho tôi đi học.
Ba mươi năm, chúng tôi lớn lên trong tình thương của một người cha không cùng máu mủ.
2. Một gia đình không trọn vẹn nhưng đầy ấm áp
Khi tôi đậu đại học, ông mượn khắp nơi để lo tiền nhập học cho tôi. Ông còn dặn:
– Con gái có học thì mới thoát khỏi cảnh cực khổ như mẹ con.
Em Thảo thì được ông cho học nghề may, mở tiệm nhỏ ngay trước ngõ. Ngày em khai trương, ông đứng ngoài nhìn vào, mắt đỏ hoe nhưng giấu vội sau cái cười khàn khàn.
Họ hàng bên ngoại nhiều người từng chê bai: “Có cha dượng, lớn lên tụi nó cũng chẳng ra gì đâu.” Nhưng từng bước, chúng tôi chứng minh điều ngược lại. Tất cả là nhờ ông Lâm.
3. Cú sốc bất ngờ
Năm tôi ba mươi tám tuổi, em Thảo ba mươi lăm, chúng tôi đều đã lập gia đình riêng, nhưng vẫn thường xuyên qua lại chăm sóc cha. Một ngày, có một người đàn ông lạ tìm đến. Ông ta mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ thành đạt, tự giới thiệu:
– Tôi là Minh… cha ruột của Hạnh và Thảo.
Cả nhà chết lặng. Tôi tưởng mình nghe nhầm. Mấy chục năm nay, chúng tôi chưa từng nghe mẹ nhắc đến người đàn ông này.
Ông Lâm mặt tái đi, lặng thinh. Em Thảo bật khóc:
– Ông nói gì vậy? Cha tôi là cha Lâm!
Người đàn ông đặt lên bàn một tập giấy tờ, trong đó có giấy khai sinh bản gốc, chứng minh chúng tôi mang họ Minh. Ông ta nói tiếp, giọng run run:
– Năm xưa, vì hoàn cảnh, tôi buộc phải rời bỏ. Mẹ các con tái hôn, tôi không dám quay lại. Nhưng giờ các con đã lớn, tôi không muốn giấu nữa.
4. Bí mật động trời
Sau đó, ông Minh đưa ra một sự thật khiến cả nhà choáng váng: Mẹ tôi từng mang thai chúng tôi khi chưa kết hôn. Gia đình bên nội không chấp nhận, ép ông Minh đi xa làm ăn. Khi trở về, mẹ đã cưới cha Lâm.
Suốt ba mươi năm, sự thật bị chôn giấu.
Tôi ngồi sụp xuống, tai ù đặc. Tôi vừa thấy thương mẹ, vừa thấy phẫn nộ. Nhưng nhìn sang ông Lâm – người cha lam lũ của tôi – tôi chỉ thấy ông ngồi lặng như tượng, đôi mắt già nua thoáng chút run rẩy.
Người đàn ông trước mặt nói tiếp:
– Tôi có điều kiện, có thể cho các con một cuộc sống tốt hơn. Tôi muốn các con nhận lại tôi, nhận lại họ hàng ruột thịt.
5. Mâu thuẫn bùng nổ
Em Thảo gào lên:
– Ba mươi năm, ông ở đâu? Mẹ mất, ông ở đâu? Cha Lâm nuôi chúng tôi khôn lớn, ông có làm được ngày nào chưa? Giờ ông xuất hiện, ông nghĩ chúng tôi cần ông sao?
Tôi nắm chặt tay em, nước mắt lưng tròng. Tôi cũng muốn hỏi như vậy. Bao nhiêu năm, khi tôi ngã quỵ vì học phí, khi em Thảo sốt cao giữa đêm, khi cha Lâm phải nhịn đói để mua đôi giày cho tôi… ông Minh ở đâu?
Ông Minh im lặng, rồi cúi đầu nói:
– Tôi biết tôi sai. Nhưng máu mủ thì vẫn là máu mủ. Tôi không mong các con tha thứ, chỉ mong được nhận lại hai con, dù chỉ là trên giấy tờ.
6. Quyết định của chúng tôi
Cả đêm đó, tôi không ngủ. Trong đầu giằng xé giữa hai chữ “máu mủ” và “tình nghĩa”. Nhưng rồi, khi bước vào phòng cha Lâm, thấy ông nằm co ro trên chiếc giường tre cũ, đôi bàn tay chai sần vẫn đặt hờ lên tấm ảnh mẹ, tôi hiểu mình phải làm gì.
Sáng hôm sau, tôi cùng em Thảo đến gặp ông Minh. Tôi nói, giọng dứt khoát:
– Chúng tôi tôn trọng sự thật, nhưng cha của chúng tôi chỉ có một. Đó là cha Lâm.
Em Thảo tiếp lời:
– Ông có thể là người cho chúng tôi dòng máu, nhưng người cho chúng tôi cuộc đời, tuổi thơ, sự bảo bọc… chỉ có cha Lâm. Chúng tôi không thể gọi ai khác là cha.
Ông Minh lặng đi, rồi gật đầu, đôi mắt đỏ hoe. Ông để lại tập giấy tờ, rồi lặng lẽ rời đi.
7. Cái kết
Từ hôm ấy, chúng tôi càng thương cha Lâm nhiều hơn. Chúng tôi quyết định mỗi tuần thay phiên nhau đến chăm sóc cha, không để ông đơn độc.
Một lần, tôi hỏi:
– Cha, cha có hối hận vì đã nuôi chúng con không phải máu mủ không?
Ông Lâm nhìn tôi, nở nụ cười hiền như nắng chiều:
– Các con là máu mủ của cha, từ ngày mẹ con gửi lại cho cha. Cha chưa từng nghĩ khác đi.
Tôi òa khóc, ôm lấy bờ vai gầy guộc ấy.
Ba mươi năm chôn giấu sự thật cuối cùng cũng phơi bày. Nhưng chúng tôi nhận ra, có những mối quan hệ không cần chung huyết thống vẫn bền chặt hơn mọi ràng buộc.
Cha dượng – người mà thiên hạ từng nghĩ chỉ “có tiếng mà không có tình” – lại chính là người cha thật sự của chúng tôi.