×
×

Bố vợ trước giờ lâm chung đưa tôi 2 tỷ kèm mảnh giấy, nội dung khiến mọi người ch-t lặng

Chương 1: Những Con Kền Kền Bên Giường Bệnh

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong phòng hồi sức tích cực (ICU) không thể át đi được cái mùi của sự tham lam đang lẩn khuất đâu đây.

Bố vợ tôi – ông Hùng, chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh – đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, xung quanh là đủ loại máy móc duy trì sự sống. Tiếng “tít… tít…” đều đặn của máy monitor như tiếng đếm ngược của tử thần.

Tôi đứng nép mình ở góc phòng, tay cầm chiếc khăn ấm, lặng lẽ chờ đợi để lau mặt cho ông. Trong mắt gia đình vợ, tôi – Nam – chỉ là một thằng con rể “chui gầm chạn”, một gã nhà quê may mắn vớ được cô con gái út nhà giàu. Họ không sai. Tôi xuất thân bần hàn, bố mẹ mất sớm, nhờ học giỏi và cần cù mà được ông Hùng để mắt tới, gả con gái cho và đưa về làm trợ lý riêng.

Phía bên kia giường bệnh là vợ tôi – Lan, mẹ vợ – bà Phán, và anh vợ – Thắng. Ba người họ không nhìn ông Hùng. Họ đang thì thầm to nhỏ, mắt dán chặt vào chiếc két sắt mini đặt ở góc phòng VIP mà ông Hùng nhất quyết đòi mang theo khi nhập viện.

  • “Mẹ, bố có tỉnh lại được không? Cái di chúc bố đã ký chưa?” – Thắng hỏi, giọng đầy sốt ruột, mắt đảo như rang lạc.
  • “Bác sĩ bảo tiên lượng xấu lắm. Mẹ cũng không biết ông ấy giấu chìa khóa két ở đâu. Cái lão già này, đến chết vẫn còn hành vợ con.” – Bà Phán chép miệng, tay phe phẩy chiếc quạt giấy đắt tiền, dù điều hòa trong phòng đang để 20 độ.

Lan, vợ tôi, thì đang lướt điện thoại, có lẽ là đang chat với hội bạn thân hoặc… nhân tình. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã nguội lạnh từ lâu. Lan khinh tôi nghèo, cô ấy cưới tôi chỉ vì muốn chọc tức người yêu cũ, và cũng vì sự sắp đặt kiên quyết của bố cô ấy.

Tôi nhìn ông Hùng. Người đàn ông từng “hét ra lửa”, từng một tay gây dựng cơ đồ ngàn tỷ, giờ nằm đó cô độc và yếu ớt. Suốt ba tháng ông nằm viện, chỉ có tôi là người túc trực ngày đêm, thay tã, bón cháo, lau người. Vợ con ông chỉ đến “điểm danh” dăm ba phút rồi lại biến mất vào những cuộc vui hoặc những toan tính tranh giành tài sản.

Bỗng nhiên, bàn tay gầy guộc đầy dây truyền dịch của ông Hùng cử động nhẹ. Đôi mắt ông từ từ mở ra, đục ngầu và mệt mỏi. Ông đảo mắt tìm kiếm, lướt qua vợ con, và dừng lại ở tôi.

  • “Nam…” – Ông thều thào qua mặt nạ oxy.

Tôi vội vàng lao tới, nắm lấy tay ông:

  • “Bố, con đây. Bố cần gì ạ?”

Thắng và bà Phán thấy ông tỉnh, cũng vội xô tôi ra, lao vào:

  • “Bố! Bố tỉnh rồi à? Bố chỉ cho con chỗ để chìa khóa két đi!”
  • “Ông ơi, luật sư đang đợi ở ngoài, ông ký nốt giấy chuyển nhượng cổ phần cho thằng Thắng đi!”

Ông Hùng nhìn vợ con, ánh mắt hiện lên sự đau đớn và thất vọng tột cùng. Ông lắc nhẹ đầu, rồi dùng chút sức lực cuối cùng, ông chỉ tay vào tôi, rồi chỉ ra cửa.

  • “Ra… ra ngoài… hết… Để thằng Nam… ở lại.”
  • “Tại sao? Bố định nói gì với nó? Con mới là con trai bố cơ mà!” – Thắng gào lên.

Ông Hùng nhắm mắt lại, máy đo nhịp tim bắt đầu báo động những tiếng bíp nhanh hơn. Bác sĩ trực chạy vào, yêu cầu mọi người ra ngoài để cấp cứu, chỉ cho phép một người ở lại theo ý bệnh nhân.

Bà Phán hậm hực kéo tay Thắng và Lan ra ngoài, không quên ném cho tôi cái nhìn sắc lẹm: “Mày liệu hồn đấy, đừng có mà xúi bẩy ông ấy cái gì.”

Chương 2: Cuộc Giao Dịch Cuối Cùng

Căn phòng trở lại sự yên tĩnh đáng sợ. Bác sĩ tiêm thuốc trợ tim cho ông Hùng rồi cũng lui ra ngoài, lắc đầu nhẹ với tôi: “Cụ không còn nhiều thời gian đâu, cậu tranh thủ nói lời cuối đi.”

Tôi quỳ xuống bên cạnh giường, nước mắt trào ra:

  • “Bố…”

Ông Hùng ra hiệu cho tôi tháo mặt nạ oxy. Tôi ngập ngừng, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của ông, tôi đành làm theo. Ông thở hắt ra, hơi thở nặng nhọc, khò khè. Ông run rẩy đưa tay vào bên trong lớp áo bệnh nhân, lôi ra một chiếc chìa khóa nhỏ xíu được đeo bằng sợi dây dù mòn vẹt quanh cổ – thứ mà ngay cả khi tắm rửa cho ông, tôi cũng không dám đụng vào vì ông giữ rất kỹ.

  • “Mở… mở ngăn kéo bí mật… dưới gầm giường…”

Tôi làm theo. Dưới gầm giường bệnh viện (loại giường cao cấp ông nằm có ngăn tủ riêng), tôi tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ. Tôi mang chiếc hộp lại cho ông. Ông Hùng run rẩy mở nắp.

Bên trong không có vàng bạc châu báu. Chỉ có một tấm thẻ ngân hàng màu đen và một phong thư được dán kín bằng sáp đỏ.

Ông ấn tấm thẻ và phong thư vào tay tôi, nắm chặt đến mức móng tay ông bấm vào da thịt tôi đau điếng.

  • “Nam… Nghe bố nói… Trong thẻ này có 2 tỷ tiền mặt. Mật khẩu là ngày sinh của con.”

Tôi sững sờ:

  • “Bố… sao bố lại đưa cho con? Con không dám nhận đâu. Anh Thắng và mẹ sẽ…”
  • “Im lặng!” – Ông Hùng quát lên, dùng hết sức bình sinh. – “Số tiền này… là của con. Chỉ được dùng cho con. Cấm… tuyệt đối cấm… không được đưa cho ai trong cái nhà này. Kể cả cái Lan.”

Ông ho sù sụ, máu bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng.

  • “Còn bức thư này… Khi nào bố tắt thở… và khi nào luật sư công bố di chúc xong… con mới được mở ra đọc. Đọc trước mặt cả nhà… Nhớ chưa?”
  • “Con… con nhớ rồi. Nhưng tại sao…”

Ông Hùng nhìn sâu vào mắt tôi. Trong khoảnh khắc hấp hối ấy, tôi thấy trong mắt ông không chỉ có sự mệt mỏi, mà còn có cả sự hối hận, sự sợ hãi và một chút gì đó như là… sự giải thoát.

  • “Bố xin lỗi… Bố nợ con… Cả cuộc đời này… bố nợ con…”

Nói xong câu đó, bàn tay ông buông thõng xuống. Đôi mắt ông vẫn mở trừng trừng nhìn lên trần nhà trắng toát. Tiếng máy monitor rú lên một hồi dài lạnh lùng. Một đường thẳng tắp chạy ngang màn hình.

Ông Hùng đã ra đi.

Tôi vuốt mắt cho ông, lòng nặng trĩu những câu hỏi. Tôi nợ ông ơn cưu mang, sao ông lại nói nợ tôi? Và 2 tỷ này, cùng bức thư kia, rốt cuộc chứa đựng bí mật gì?

Chương 3: Di Chúc Của Những Kẻ Tham Lam

Đám tang ông Hùng được tổ chức long trọng nhất thành phố. Dòng người đến viếng nườm nượp. Bà Phán, Thắng và Lan khóc lóc thảm thiết trước ống kính máy quay, diễn vai một gia đình đau thương mất mát. Nhưng tôi biết, sau những giọt nước mắt ấy là sự nôn nóng chờ đợi buổi công bố di chúc.

Ba ngày sau khi chôn cất ông Hùng, luật sư riêng của ông – ông Luật sư Minh – triệu tập cả gia đình tại phòng khách của căn biệt thự.

Không khí căng thẳng như dây đàn. Bà Phán ngồi ghế chủ tọa, Thắng và Lan ngồi hai bên. Tôi ngồi ở một chiếc ghế đẩu phía xa, như một kẻ ngoài lề.

  • “Thưa bà và các anh chị,” – Luật sư Minh mở cặp, lấy ra một tập hồ sơ dày cộp. – “Theo di nguyện của cố chủ tịch Hùng, tôi xin công bố bản di chúc được lập cách đây một tháng.”

Mọi người nín thở. Thắng chồm người về phía trước.

  • “Thứ nhất, về bất động sản. Căn biệt thự này và hai lô đất ở ngoại thành…” – Luật sư Minh dừng lại, chỉnh kính – “…sẽ được quyên góp cho Quỹ bảo trợ trẻ em mồ côi thành phố để xây dựng trường học.”
  • “Cái gì?” – Bà Phán hét lên, đứng bật dậy. – “Ông điên à? Nhà của tôi cơ mà?”
  • “Thưa bà, đây là tài sản riêng của ông Hùng trước hôn nhân, ông có toàn quyền quyết định.” – Luật sư bình tĩnh đáp.
  • “Thế còn cổ phần công ty? Tiền trong ngân hàng?” – Thắng gào lên, mặt đỏ gay.
  • “Thứ hai, toàn bộ cổ phần của ông Hùng tại tập đoàn Hưng Thịnh sẽ được bán lại cho hội đồng quản trị, số tiền thu được sẽ dùng để thành lập Quỹ từ thiện mang tên ông, chuyên hỗ trợ các nạn nhân tai nạn giao thông.”

Cả căn phòng như nổ tung. Bà Phán ngất xỉu. Lan khóc thét lên. Thắng thì lao vào túm cổ áo luật sư định hành hung nhưng bị vệ sĩ chặn lại.

  • “Lão già lẩm cẩm! Lão điên rồi! Lão để vợ con ra đường ở à? Tiền của tôi! Gia tài của tôi!”

Tôi ngồi im lặng, bàng hoàng không kém. Tôi biết bố vợ là người nghiêm khắc, nhưng tôi không ngờ ông lại “tàn nhẫn” với vợ con mình đến thế. Ông để lại cho họ con số không tròn trĩnh.

Khi sự hỗn loạn lên đến đỉnh điểm, Luật sư Minh quay sang nhìn tôi:

  • “Tuy nhiên, trong di chúc có một điều khoản cuối cùng. Anh Nam, mời anh lại đây.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Thắng nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống:

  • “Mày! Chắc chắn là mày xúi bẩy ông già! Mày là thằng đào mỏ!”

Luật sư Minh nói tiếp:

  • “Ông Hùng có để lại lời nhắn: Anh Nam đang giữ một phong thư. Nội dung trong phong thư đó sẽ giải thích tất cả, và cũng là quyết định cuối cùng về một khoản thừa kế đặc biệt.”

Tim tôi đập thình thịch. Tôi nhớ lại lời dặn của bố vợ lúc lâm chung. Tôi run rẩy lấy phong thư dán sáp đỏ từ trong túi áo ngực ra. Chiếc thẻ ngân hàng 2 tỷ tôi vẫn giấu kỹ trong ví, không dám nói ra.

  • “Mở ra! Mở ngay ra!” – Thắng quát.

Tôi xé phong bì. Bên trong là một tờ giấy viết tay, nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy của những ngày cuối đời.

Chương 4: Sự Thật 20 Năm Về Trước

Tôi bắt đầu đọc, giọng lạc đi vì xúc động:

*”Gửi Phán, Thắng, Lan và Nam.

Khi các người đọc được những dòng này, tôi đã về với đất. Tôi biết các người đang oán hận tôi, chửi rủa tôi vì đã không để lại một xu dính túi cho cái gia đình này. Nhưng các người hãy tự hỏi lại bản thân mình xem.

Bà Phán, bà có nhớ năm tôi bị tai biến lần đầu không? Bà đã lén rút tiền công ty đi đánh bạc, suýt nữa làm tôi phá sản. Bà ngoại tình với gã lái xe, tôi biết hết nhưng tôi im lặng để giữ cái nhà này. Thằng Thắng, mày là thằng nghịch tử. Mày nghiện ngập, cờ bạc, mày đã bán đứng bí mật kinh doanh của công ty cho đối thủ để lấy tiền trả nợ. Mày tưởng tao không biết sao? Còn cái Lan, con sống buông thả, coi chồng như rơm rác. Con không xứng đáng được hưởng hạnh phúc.

Tao không để lại tiền cho chúng mày, vì tao biết, đưa tiền cho chúng mày là đưa dao cho kẻ sát nhân. Chúng mày sẽ tự giết nhau và giết chính mình vì đống tiền đó. Hãy tự lao động mà sống, đó là ân huệ cuối cùng tao dành cho chúng mày.”*

Bà Phán tỉnh lại, nghe đến đâu mặt cắt không còn giọt máu đến đó. Thắng và Lan cúi gằm mặt, không dám ho he nửa lời vì những bí mật nhơ nhuốc bị phơi bày.

Tôi đọc tiếp đoạn sau, đoạn dành cho tôi.

*”Còn Nam…

Con có bao giờ tự hỏi, tại sao một chủ tịch tập đoàn như ta lại gả con gái út cho một thằng mồ côi nghèo hèn như con không? Tại sao ta lại ưu ái con, đưa con về làm trợ lý, dạy dỗ con từng chút một? Không phải vì con giỏi. Mà vì ta đang trả nợ.

Hai mươi năm trước. Đêm mưa bão ở đèo Thung Khe. Ta lái xe tải, vì buồn ngủ nên đã lấn làn. Ta đã đâm vào một chiếc xe máy đi ngược chiều. Trên xe máy đó là hai vợ chồng và một đứa bé trai 5 tuổi. Hai vợ chồng chết ngay tại chỗ. Đứa bé văng vào bụi cây, khóc thét lên.

Lúc đó ta sợ hãi tột độ. Ta đang chở hàng lậu. Nếu báo công an, ta sẽ đi tù mọt gông. Ta đã làm một việc mà cả đời này lương tâm ta bị chó tha đi. Ta đã bỏ mặc nạn nhân trong cơn mưa lạnh, nhấn ga bỏ chạy. Ta đã dùng số tiền hàng lậu đó để làm vốn, buôn bán bất động sản và trở nên giàu có như ngày hôm nay.

Nhưng hàng đêm, ta vẫn mơ thấy ánh mắt của hai vợ chồng người xấu số. Ta đã âm thầm thuê thám tử tìm kiếm tung tích đứa bé sống sót năm xưa. Đứa bé đó được đưa vào trại trẻ mồ côi, rồi lớn lên trong nghèo khó nhưng vẫn giữ được sự lương thiện. Đứa bé đó… chính là con, Nam ạ.”*

Đến dòng này, tôi đánh rơi tờ giấy. Tai tôi ù đi. Cả thế giới xung quanh tôi sụp đổ. Bố mẹ tôi… vụ tai nạn năm xưa… kẻ gây tai nạn bỏ trốn mà cảnh sát không bao giờ tìm ra… Chính là ông Hùng. Là bố vợ tôi.

Tôi đã gọi kẻ giết bố mẹ mình là “Bố” suốt 3 năm qua. Tôi đã tận tụy chăm sóc kẻ thù của mình những ngày cuối đời.

  • “Trời ơi…” – Tôi gục xuống, tiếng gào xé nát tâm can bật ra khỏi cổ họng.

Bà Phán và Thắng cũng sững sờ. Họ không ngờ ông Hùng lại có một quá khứ đen tối như vậy.

Tôi nhặt tờ giấy lên, đọc nốt những dòng cuối cùng, nước mắt nhòe đi con chữ.

*”Ta biết tội lỗi của ta không thể gột rửa. Ta đã cố gắng bù đắp cho con bằng cách cho con một cuộc sống sung túc, nhưng ta nhận ra ta đang kéo con vào vũng bùn của cái gia đình thối nát này. 2 tỷ trong thẻ ta đưa con, đó là số tiền gốc và lãi ta tính toán từ chiếc xe máy và số tiền hàng của bố mẹ con năm xưa bị hỏng. Đó là tiền sạch duy nhất ta có. Con hãy cầm lấy, ly hôn với cái Lan, rời khỏi cái nhà này và làm lại cuộc đời. Hãy dùng năng lực của con để sống một cuộc đời tử tế, đừng giống như ta.

Ngàn lần xin lỗi con. Kẻ tội đồ – Trần Văn Hùng.”*

Chương 5: Cơn Mưa Tẩy Rửa

Tôi đứng dậy, nhìn quanh căn phòng sang trọng nhưng lạnh lẽo này. Nhìn những gương mặt tham lam, ích kỷ của gia đình vợ. Và nhớ lại gương mặt hối hận của ông Hùng lúc lâm chung.

Tôi rút chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví ra. 2 tỷ đồng. Một số tiền lớn đổi bằng mạng sống của bố mẹ tôi và 20 năm dằn vặt của một con người.

Thắng nhìn thấy chiếc thẻ, mắt sáng lên:

  • “Đưa đây! Tiền của bố tao! Mày không có quyền!”

Hắn lao vào định giật. Tôi gạt tay hắn ra, một cú đẩy mạnh khiến hắn ngã dúi dụi. Lần đầu tiên tôi phản kháng.

  • “Tiền này là giá của máu và nước mắt. Các người không có tư cách chạm vào.” – Tôi nói, giọng lạnh lùng và đanh thép.

Tôi quay sang Lan:

  • “Chúng ta ly hôn. Ngay bây giờ. Tôi không muốn dính dáng gì đến cái họ Trần nhà cô nữa.”

Lan nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi. Có lẽ chút liêm sỉ cuối cùng đã ngăn cô ấy lại.

Tôi bước ra khỏi căn biệt thự. Trời lại bắt đầu mưa. Cơn mưa mùa hạ xối xả như muốn gột rửa hết những nhơ nhuốc của trần gian. Tôi không dùng 2 tỷ đó cho bản thân. Tôi dùng số tiền đó để xây lại trại trẻ mồ côi nơi tôi đã lớn lên, và lập một quỹ học bổng mang tên bố mẹ tôi.

Tôi rời thành phố, trở về quê, bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng. Nỗi đau mất bố mẹ một lần nữa bị xới lên, nhưng lần này, nó đi kèm với một sự tha thứ nhẹ nhàng. Ông Hùng đã sai, sai rất nhiều. Nhưng ở những giây phút cuối đời, ông đã chọn cách đối diện với sự thật, chọn cách trả lại công bằng cho tôi theo cách của ông.

Ông đã dạy cho tôi một bài học đắt giá: Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không bao giờ mua được sự bình yên trong tâm hồn. Và lương tâm, dù có bị chôn vùi dưới tầng tầng lớp lớp của danh vọng và tiền tài, cuối cùng vẫn sẽ tìm cách lên tiếng, dẫu là trong hơi thở cuối cùng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News