×
×

Mẹ kế gả con gái riêng cho một doanh nhân giàu có, buổi tối tân h:ô:n, khi ông Kỳ vừa rót rượu, Linh nhẹ nhàng đặt bản sao di chúc lên bàn

Linh đã ba mươi ba tuổi khi cha cô đột ngột qua đời. Ngôi nhà lớn, công ty gia đình và cả những bí mật chưa bao giờ được nói ra đều rơi vào tay mẹ kế cô, bà Hằng, một người phụ nữ mềm mỏng bề ngoài nhưng sắc lạnh bên trong như lưỡi dao cạo.

Sau đám tang đúng một tháng, bà Hằng thông báo với Linh rằng muốn gả cô cho ông Trần Quốc Kỳ, một doanh nhân giàu có, có tiếng là “đầu óc tính toán như máy”. Linh nghe mà lạnh cả sống lưng. Cô biết rõ: đây không phải mai mối gì đẹp đẽ, mà giống một giao dịch. Bà Hằng cần ông Kỳ để tiếp tục điều hành công ty. Ông Kỳ cần dòng họ Linh để hợp pháp hóa một thương vụ đầu tư mờ ám. Và Linh, trong mắt họ, chỉ là một quân cờ.

Nhưng Linh không hề yếu đuối như họ nghĩ.
Đêm trước buổi lễ đính hôn, cô bí mật lục lại phòng làm việc của cha. Giữa hàng chục tập hồ sơ cũ, cô tìm được một két sắt nhỏ. Mãi đến khi nạy được ổ khóa, cô mới hiểu vì sao mẹ kế muốn kiểm soát mình tới vậy: trong đó là bản di chúc viết tay của cha, ghi rõ toàn bộ cổ phần công ty thuộc về Linh, còn bà Hằng chỉ có quyền quản lý tạm thời.

Linh quyết định im lặng. Đám cưới vẫn diễn ra theo kế hoạch, nhưng cô không còn là con cừu non, mà là người đang nắm quân bài cuối cùng.

Buổi tối tân hôn, khi ông Kỳ vừa rót rượu, Linh nhẹ nhàng đặt bản sao di chúc lên bàn. “Tôi nghĩ ông sẽ muốn xem cái này trước khi tính chuyện tiếp theo.”

Ông Kỳ tím mặt, nhưng rồi bật cười khô khốc. “Cô đúng là bản lĩnh hơn tôi tưởng.”

Linh nói: “Tôi sẽ để ông rút lui trong yên lặng. Còn nếu ông hay bà Hằng làm gì ép tôi… bản gốc di chúc sẽ xuất hiện đúng trước hội đồng quản trị.”

Mọi chuyện tưởng như đã được giải quyết, cho đến khi Linh trở về nhà mẹ kế để thu dọn đồ. Căn nhà tối om. Không khí lạ lắm, kiểu tĩnh lặng quá mức. Khi bước lên tầng hai, Linh nghe tiếng động nhẹ sau tấm rèm ở hành lang. Cô kéo rèm ra, và tim đập mạnh.

Bà Hằng đứng đó. Nhưng không phải với vẻ mặt sắc lạnh quen thuộc, mà tái xanh, run rẩy.
“Linh…” bà nói, “mẹ không cố hại con. Mẹ chỉ muốn giữ công ty. Mẹ biết di chúc. Cha con đưa mẹ cất, nhưng mẹ sợ một ngày con bị cuốn vào rắc rối… nên mẹ giấu đi.”

Linh chưa kịp phản ứng thì có tiếng động phía cầu thang. Một bóng người lao tới. Chính là ông Kỳ. “Hai người nghĩ tôi để yên à?” Ông ta hất tay, trong tay là con dao mỏng.

Nhưng Linh phản xạ rất nhanh. Cô bật lùi lại, va vào công tắc đèn tường. Ánh sáng bừng lên chiếu thẳng vào mắt ông Kỳ. Bà Hằng, trong khoảnh khắc bất ngờ, tung tay đẩy ông ta trượt chân xuống bậc thang.

Một tiếng “rầm” vang lên. Rồi im bặt.

Cảnh sát kết luận ông Kỳ tử vong do tai nạn ngã cầu thang trong lúc giằng co. Mọi dấu vết trùng khớp. Nhưng Linh biết rõ: bà Hằng đã cứu cô. Hay đúng hơn là cứu cả hai khỏi một kẻ quá nguy hiểm.

Vài tháng sau, Linh nhận chức giám đốc công ty, còn mẹ kế rút về ngôi nhà nhỏ ngoại thành trồng hoa và làm bánh, như thể muốn bắt đầu lại cuộc sống.

Nhưng cái kết kỳ lạ nhất lại đến sau đó.
Một buổi sáng, Linh nhận được một phong thư không ghi người gửi. Trong đó là tấm hình chụp bản di chúc gốc trong két sắt. Phía dưới dính một vệt dấu vân tay. Không phải của Linh, không phải của bà Hằng, cũng không phải của cha cô. Người kiểm tra pháp y xác nhận: đó là vân tay của một người đã mất… ông Kỳ.

Bức thư chỉ có một dòng:
“Chuyện chưa kết thúc.”

Linh nhìn ra cửa sổ, gió sớm thổi lạnh sống lưng. Cô biết rằng có ai đó khác đang dõi theo toàn bộ câu chuyện, và trò chơi mới chỉ bắt đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News