Phòng Marketing của Tập đoàn Thanh Sơn vốn là nơi Lục Minh ngạo nghễ nhất. Với tấm bằng MBA danh giá từ nước ngoài và chuỗi thành tích doanh số ấn tượng, anh là ngôi sao đang lên được dự đoán sẽ ngồi vào ghế Giám đốc trong vòng ba năm. Nhưng Lục Minh có một tật: thẳng tính đến mức vô phép.
Mọi chuyện đổ vỡ vào buổi họp chiến lược quý. Giám đốc Phan, một người nổi tiếng bảo thủ và trọng tiểu tiết, đưa ra một kế hoạch mà Lục Minh cho là lỗi thời và tốn kém. “Tôi phải nói thật, Giám đốc Phan,” Lục Minh đứng dậy, giọng nói vang vọng sự tự tin thái quá, “Kế hoạch này không phải là cải tiến, mà là sự tụt lùi. Anh đang lấy sự an toàn cá nhân để đánh đổi cơ hội của cả tập đoàn!”
Giám đốc Phan tái mặt. Cuộc đấu khẩu kéo dài 15 phút, kết thúc bằng việc Lục Minh vò nát bản kế hoạch và ném nó xuống bàn.
Sáng hôm sau, quyết định được ban hành: “Do vi phạm nghiêm trọng quy tắc ứng xử nơi công sở và có thái độ bất kính với cấp trên, nhân viên Lục Minh bị điều chuyển xuống Phòng Hành chính – Bộ phận An ninh, đảm nhiệm vị trí Bảo vệ gác cổng chính, hiệu lực ngay lập tức.”
Từ một người khoác vest lịch lãm, tay cầm iPad, giờ đây Lục Minh mặc bộ đồng phục xanh xám rộng thùng thình, ngày ngày cúi chào xe hơi ra vào và kiểm tra thẻ nhân viên. Sự khinh miệt của đồng nghiệp cũ như những nhát dao vô hình.
“Lục Minh, có vẻ như anh hợp với công việc này hơn đấy,” Giám đốc Phan đi qua, nở nụ cười thỏa mãn. “Nhớ đừng làm mất thẻ công tác nhé, nó là thứ duy nhất chứng minh anh còn là nhân viên của Thanh Sơn đấy.”
Lục Minh chỉ im lặng, siết chặt chiếc thẻ công tác cũ kỹ, vẫn ghi rõ chức danh: Trưởng nhóm Marketing. Anh coi đây là một kỳ nghỉ phép bắt buộc, một bài học về sự kiềm chế, nhưng không bao giờ là sự thất bại.
Ba tháng trôi qua. Tập đoàn Thanh Sơn xôn xao về việc nhậm chức của Phó Chủ tịch điều hành mới, người được đồn là một nhân vật huyền thoại từ giới tài chính, trực tiếp được Chủ tịch cử về để tái cơ cấu tập đoàn.
Hôm đó, một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen bóng loáng dừng lại trước cổng. Giám đốc Phan và các Trưởng phòng đã đứng đợi sẵn, áo vest thẳng thớm, vẻ mặt căng thẳng.
Một người đàn ông trung niên, tóc muối tiêu nhưng ánh mắt sắc như dao, bước xuống. Ông mặc bộ vest may đo thủ công, mang theo khí chất của một lãnh đạo tối cao.
“Chào mừng Phó Chủ tịch Trương!” Giám đốc Phan cúi người gần như 90 độ.
Phó Chủ tịch Trương không đáp lời, chỉ gật đầu một cái rồi liếc nhìn xung quanh. Ánh mắt ông dừng lại ở Lục Minh, người đang đứng nghiêm ở bốt bảo vệ.
“Cậu bảo vệ, làm đúng quy trình đi,” Giám đốc Phan thúc giục Lục Minh.
Lục Minh bước tới, giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng khi anh chuẩn bị chào, Phó Chủ tịch Trương lại lướt qua anh, ánh mắt dán chặt vào thẻ công tác đeo trên ngực áo.
Chiếc thẻ cũ kỹ, mờ chữ, nhưng dòng chữ Lục Minh – Trưởng nhóm Marketing vẫn hiện rõ.
Phó Chủ tịch Trương đột nhiên dừng lại, cả người run rẩy một cách rõ rệt. Vẻ uy nghiêm lạnh lùng tan biến, thay vào đó là sự kinh ngạc tột độ.
Ông ấy lùi lại một bước, đưa tay gỡ chiếc kính lão, sau đó chằm chằm nhìn vào khuôn mặt Lục Minh.
Giám đốc Phan thấy lạ, liền lên tiếng: “Thưa Phó Chủ tịch, đây là Lục Minh, nhân viên… làm ở bộ phận an ninh.”
Phó Chủ tịch Trương không để ý đến Giám đốc Phan. Ông ấy bước đến gần Lục Minh, giọng nói run run nhưng chứa đựng một sự kính trọng không thể giả vờ.
Ông ấy nhìn Lục Minh từ đầu đến chân, đôi mắt ngấn nước, rồi bất ngờ thốt lên hai tiếng mà không ai ngờ tới:
“Đại ca…”
Cả cơ quan, từ Giám đốc Phan đến tài xế của Phó Chủ tịch, đều ch/ết lặ/ng tại chỗ. Không gian im phăng phắc, chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc.
Giám đốc Phan lắp bắp: “Phó… Phó Chủ tịch, anh ta… anh ta chỉ là bảo vệ…”
Lục Minh, sau vài giây ngỡ ngàng, cuối cùng cũng nở một nụ cười chua chát. Anh đứng thẳng, tháo chiếc mũ bảo vệ xuống, để lộ mái tóc được cắt tỉa gọn gàng dưới lớp mũ.
“Phó Chủ tịch Trương,” Lục Minh nói với giọng điệu điềm tĩnh, như chưa từng rời khỏi phòng họp cấp cao. “Xin lỗi, đã lâu không gặp. Công việc của anh tiến triển tốt chứ?”
Phó Chủ tịch Trương, người đang nắm giữ quyền lực thứ hai tại Thanh Sơn, lúc này cúi đầu xuống.
“Đại ca, anh… sao anh lại ở đây?”
Lục Minh đáp: “Tôi đang học lại bài học về sự khiêm nhường và kiềm chế mà anh đã dạy tôi 15 năm trước. À, và hiện tại tôi là bảo vệ gác cổng.”
Phó Chủ tịch Trương quay sang Giám đốc Phan, ánh mắt lạnh lẽo không còn sự thương lượng.
“Giám đốc Phan,” ông nói, giọng trầm và dứt khoát, “Đây không phải Lục Minh… Đây là Lục Thiếu Minh, người sáng lập ra quỹ đầu tư mạo hiểm Thiên Hà mà Tập đoàn Thanh Sơn đang tìm kiếm hợp tác. Anh ấy cũng là ân sư của tôi trong giới kinh doanh.“
Cổng bảo vệ hôm ấy trở thành trung tâm của sự chú ý. Lục Minh mỉm cười, chỉ vào chiếc thẻ công tác của mình:
“Dù là Lục Thiếu Minh hay Lục Minh, tôi vẫn là nhân viên của Thanh Sơn. Tôi chấp nhận hình phạt và hoàn thành nhiệm vụ của một người bảo vệ. Nhưng Giám đốc Phan, tôi nghĩ việc anh thăng chức cho người không đủ năng lực và loại bỏ người dám nói sự thật là sai lầm lớn nhất anh từng mắc phải.”
Một giờ sau, Lục Minh bước ra khỏi cánh cổng, không phải trong bộ đồng phục bảo vệ, mà là với bộ vest cũ của mình, cùng Phó Chủ tịch Trương bước lên chiếc Mercedes.
Sáng hôm sau, một quyết định mới được ban hành:
Giám đốc Phan bị đình chỉ công tác để điều tra về quản lý nhân sự sai lầm.
Lục Minh được bổ nhiệm làm Phó Tổng giám đốc điều hành dự án tái cơ cấu, trực tiếp báo cáo cho Chủ tịch và Phó Chủ tịch Trương.
Vị trí gác cổng, nơi Lục Minh từng đứng, giờ đây trở thành một lời nhắc nhở cho tất cả nhân viên của Thanh Sơn: đừng bao giờ đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó, đặc biệt là chiếc thẻ công tác cũ kỹ, mờ chữ.