Tôi hì hục từ sáng, ra chợ mua đủ thứ đồ ngon: gà luộc, canh măng, nem rán, giò chả, xào nấu đủ món để làm mâm cơm tươm tất đón bố mẹ đẻ từ quê lên. Bố mẹ hiếm khi ra Hà Nội, tôi muốn thể hiện cho ông bà thấy con gái đã chu toàn, có gia đình tử tế.
Mâm cỗ bày biện xong, tôi vừa cắm bình hoa thì nghe tiếng cửa mở. Chưa kịp định thần, cả nhà em chồng – vợ chồng nó và hai đứa con – đã ào ào bước vào. Không kịp chào hỏi, họ ngồi ngay vào mâm, vừa cười vừa gắp lia lịa. Mẹ chồng tôi cũng từ ngoài sân đi vào, chẳng những không ngăn lại mà còn hối thúc:
– Có gì ăn đi, nhà nó nấu xong rồi thì cứ dùng, khách sáo gì!
Tôi đứng lặng, tim như rơi xuống. Chưa đầy nửa tiếng, mâm cỗ tôi dành cho bố mẹ đẻ gần như sạch trơn, chỉ còn vài cái bát lẻ loi và ít rau thừa. Tôi cố kìm nước mắt, ngập ngừng nói:
– Mẹ ơi, con nấu để đón bố mẹ con lên… chắc họ sắp tới rồi.
Mẹ chồng đặt đũa xuống, thản nhiên đáp:
– Thôi thì nấu cái khác đi con, có gì đâu. Người trong nhà cả mà.
Cả nhà em chồng ngồi nhẩn nha, không một ai tỏ ra áy náy. Tôi siết chặt tay, đầu óc quay cuồng. Phía ngoài, điện thoại rung – bố tôi gọi báo: “Xe vừa đến bến rồi, sắp sang con nhé.”
Tôi đứng giữa căn bếp bừa bộn, trong lòng cuộn trào một cơn uất nghẹn: liệu có kịp làm lại một mâm cơm để đón bố mẹ, hay tôi sẽ phải đón họ bằng những chiếc bát trống trơn và một nỗi tủi hờn nghẹn ngào?
Tiếng chuông cửa vang lên, tôi vội lau tay rồi chạy ra mở. Bố mẹ tôi đứng đó, gương mặt rạng rỡ sau chuyến xe đường dài. Mẹ tôi còn ôm túi quà quê – ít gạo nếp, mấy bó rau vườn – vừa bước vào vừa cười:
– Con gái nấu nướng vất vả chưa? Hôm nay bố mẹ được ăn cơm nhà con rồi nhé!
Tôi thoáng run rẩy, cố nặn một nụ cười, nhưng ánh mắt mẹ tôi nhanh chóng lướt vào bàn ăn. Cả mâm chỉ còn những chiếc đĩa trơ trọi, vài miếng rau héo, bát canh loãng bị vét gần cạn.
Bố tôi khựng lại, nhìn sang đám em chồng đang ngồi gác chân, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm. Căn phòng chợt im lặng. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập gấp gáp.
– Ủa, chẳng phải… mâm cơm này là để đón bố mẹ con gái sao? – giọng bố tôi trầm xuống, đầy bất bình.
Tôi chưa kịp mở lời thì mẹ chồng đã chen vào, giọng nhàn nhạt:
– Thì nhà nó nấu cũng là cơm chung, ai ăn mà chẳng được. Có gì đâu mà căng thẳng. Bố mẹ cứ ngồi nghỉ, lát con dâu nấu lại mâm khác.
Mẹ tôi siết chặt tay vào túi quà, ánh mắt thoáng buồn nhưng cố giữ bình thản. Còn bố tôi, mặt ông đỏ gay, từng nếp nhăn như hằn sâu hơn:
– Tôi đi cả chục năm làm cha làm mẹ, lần đầu tiên thấy cảnh này. Con gái tôi nấu cỗ đón cha mẹ, mà lại thành ra trò cười trước mặt cả nhà các người sao?
Không khí đặc quánh. Em chồng tôi lí nhí gắp thêm miếng thịt rồi cúi đầu, còn mẹ chồng sa sầm mặt nhưng vẫn cố gượng:
– Ông nói quá rồi, trong nhà chứ đâu phải người ngoài…
Bố tôi đập mạnh chiếc túi xuống bàn, âm vang khiến ai nấy giật thót:
– Chính vì là trong nhà, mới càng phải giữ thể diện và tôn trọng nhau!
Tôi thấy nước mắt mình trào ra, vừa tủi vừa thương bố mẹ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết mình không thể tiếp tục im lặng mãi được…