Chúng tôi yêu nhau được tròn một năm thì anh ngỏ lời:
– Hay em về ở cùng anh đi, cho đỡ tốn tiền thuê nhà, căn hộ này hai phòng ngủ, thoải mái lắm.
Nghe anh nói, tôi cũng xiêu lòng. Nghĩ đơn giản là được gần nhau, có chỗ gọi là “tổ ấm”. Tôi dọn đồ về, căn chung cư hai phòng ngủ một phòng khách gọn gàng, nhưng tôi không ngờ từ đây mọi chuyện mới bắt đầu.
Ngày đầu tiên, tôi đã thấy sự bất thường. Em gái anh – kém chúng tôi vài tuổi – ở chung mà không hề động tay động chân vào bất cứ việc gì. Từ bữa cơm, rửa bát cho đến dọn dẹp phòng khách, tất cả đổ dồn lên vai tôi.
Tôi nhủ thầm: “Thôi, mới đầu, để em ấy quen đã.” Nhưng ngày qua ngày, em ấy vẫn chỉ cắm mặt vào điện thoại, hoặc nằm dài trên sofa xem phim. Tôi đi làm về mệt, vẫn phải lo cơm nước, dọn dẹp, đến mức nhiều đêm rửa bát tay nứt ra mà em vẫn ngồi cười khúc khích với điện thoại.
Một tối, tôi không nhịn được nữa, cất tiếng:
– Em ạ, sống chung thì mỗi người nên chia sẻ một chút việc nhà. Chị nấu cơm rửa bát suốt, em cũng nên phụ chị phần nào.
Em ngẩng đầu lên, đôi mắt dửng dưng, khóe môi nhếch lên mỉa mai:
– Chị làm không được hay sao? Anh tôi trả tiền phòng cho chị ở rồi, thì chị phải làm việc chứ.
Tôi chết lặng. Trái tim như bị ai bóp nghẹt. Hóa ra, trong mắt em ấy, tôi chỉ là người “ăn nhờ ở đậu”, phải trả ơn bằng việc bếp núc.
Tôi nhìn sang anh – người tôi yêu, người tôi tin tưởng – mong đợi anh lên tiếng. Nhưng anh chỉ chau mày, rồi lảng tránh, như thể không muốn xen vào. Sự im lặng ấy khiến lòng tôi như rơi xuống vực thẳm.
Lần đầu tiên, tôi nhận ra: ở trong căn chung cư này, tôi chẳng khác nào một “osin cao cấp”, được trả công bằng… chỗ ngủ cạnh người yêu.
Trong đầu tôi vang lên một câu hỏi nhức nhối: Liệu tình yêu một năm qua có đủ để tôi tiếp tục chịu đựng như thế này không?
Một tối, sau giờ làm tôi về muộn, trong nhà im ắng lạ thường. Bước vào phòng khách, tôi thấy em gái anh nằm trên sofa, ôm bụng rên rỉ. Tôi hốt hoảng chạy lại:
– Em sao thế?
Em chỉ nhăn nhó:
– Đau bụng… chắc tại đồ ăn hôm qua.
Tôi vội lấy nước ấm, rồi hỏi han xem có cần đi bệnh viện không. Nhưng chưa kịp gọi taxi thì anh về. Thấy em gái ôm bụng, anh liền gọi điện cho mẹ. Chỉ vài tiếng sau, mẹ anh từ quê vội vã bắt xe lên.
Vừa bước vào nhà, bà chưa hỏi han tình hình thế nào đã chỉ thẳng tay vào tôi, giọng đầy gay gắt:
– Người ta gửi con gái cho ở chung, cô chăm kiểu gì mà để nó ốm đau thế này hả? Con gái tôi còn trẻ, sức khỏe yếu, cô không biết nấu nướng cho đàng hoàng à?
Tôi sững sờ, tim như bị đập mạnh vào lồng ngực. Tôi đã làm hết sức, ngày nào cũng nấu cơm rửa bát, đến bản thân còn chẳng kịp nghỉ. Vậy mà giờ, chỉ vì em ấy đau bụng, tất cả lỗi lại đổ lên đầu tôi.
Tôi quay sang nhìn anh, ánh mắt cầu cứu. Nhưng anh cúi đầu im lặng, để mặc tôi đứng chơ vơ giữa cơn thịnh nộ của mẹ và ánh nhìn trách móc của em gái.
– Con dâu chưa cưới mà đã thế này, mai kia về làm dâu thì nhà này chắc loạn! – mẹ anh tiếp tục mắng.
Tôi cắn môi, hai bàn tay siết chặt, cảm giác uất nghẹn dâng lên tận cổ. Bao nhiêu ngày chịu đựng, bao nhiêu công sức bỏ ra, cuối cùng lại bị coi là kẻ vô trách nhiệm.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu: Ở ngôi nhà này, dù có cố gắng bao nhiêu, tôi cũng chỉ là người ngoài.