Làng Đồng Hạ, huyện Phú Thạch vốn yên bình, nhưng tháng 7 năm ấy trở thành nỗi ám ảnh của cả vùng.
Năm đó mưa bão lớn, nước từ thượng nguồn tràn về, cuốn phăng bờ nghĩa trang nằm sau gò đình. Đêm mưa trắng trời, dân làng chạy đèn pin ra soi thì mái che mộ của cụ Cả Đoài – người được xem là vị tiên tổ khai canh của làng – bị sạt mất một góc, đất trôi hết, chiếc tiểu sành lộ ra rồi bị nước cuốn theo.
Ai cũng xót.
Đến lúc nước rút, người ta ngạc nhiên khi chỉ duy nhất cái hũ tro nhỏ đặt trên nền đất vẫn còn nguyên, ngay vị trí đầu mộ, không xê dịch một phân.
Bà con cả làng đưa nhau thì thầm:
“Cụ linh thiêng thật…”
Sáng hôm sau, trưởng tộc họ Đoài lập bàn tạm, thỉnh thầy pháp Lâm – người tu tại vùng núi Tiên Nham – đến xem.
Thầy pháp nhìn hũ tro rồi tái mét
Vừa đặt chân đến, thầy Lâm không khấn vái như thường lệ, mà cúi nhìn hũ tro rất lâu. Mắt ông dần trợn lên.
Bỗng thầy đập gậy xuống sân, quát lớn:
“Có người động mộ cụ không trong sạch! Vong cụ còn chưa yên – sẽ phải dẫn thêm ba người nữa đi theo!”
Cả họ Đoài chết lặng.
Thầy Lâm nói tiếp, giọng lạnh:
“Ngay trong một tháng. Nếu không kịp hóa giải… người trong họ khó tránh.”
Trưởng tộc run giọng:
“Thầy… phải làm thế nào?”
Thầy Lâm chỉ tay vào hũ tro:
“Trong đó không chỉ có tro của cụ. Có thứ khác lẫn vào.”
Cả họ tái mặt.
Nhưng chưa kịp hỏi thêm, thầy bảo phải lập đàn giải hạn ba ngày sau mới xem tiếp được vì quẻ hôm ấy xấu, không thể xem sâu.
Họ Đoài ai nấy lo ngay ngáy, thầm nghĩ chắc lời thầy dọa cho nghiêm.
Nào ngờ…
Một tuần sau, người thứ nhất ra đi
Anh Đoài Vinh, cháu trưởng – người có trách nhiệm trông coi mộ mả – đang khỏe mạnh, đêm đó bỗng ngã quỵ ngay trên sân đình, miệng gọi:
“Cụ Đoài… đừng kéo con…”
Sáng ra đưa vào bệnh viện thì tắt thở trước khi làm hồ sơ. Không ai tìm ra bệnh.
Cả họ bắt đầu hoảng thật.
Rồi người thứ hai
Bà Đoài Mận, anh họ của Vinh, người ngày mưa bão xách cuốc đào quanh mộ, nói bóng gió:
“Tổ tiên chết lâu rồi, chôn đâu chẳng được, để quách đi.”
Ba ngày sau, bà sốt cao, mê sảng, vừa nằm xuống giường đã gục luôn. Bác sĩ nói suy tim cấp, nhưng ai nghe cũng sởn da gà.
Hai cái tang trong 10 ngày, đúng lời thầy pháp!
Không ai còn dám lên nghĩa địa, người trong họ hễ đêm xuống đều đóng kín cửa.
Thầy pháp trở lại – hé mở bí mật
Đúng hẹn đàn giải hạn, thầy Lâm mở nắp hũ tro, đảo nhẹ đũa gỗ bên trong, bỗng một mảnh vải bị cháy dở lộ ra – không phải tro thuần.
Ông gằn giọng:
“Trong hũ… có khăn tang của người sống bỏ vào. Ý đồ là cướp phúc của tổ!”
Cả họ rúng động.
Thầy bảo:
“Người bỏ thứ này muốn cụ mất hiệu lực giữ đất, tài lộc. Nhưng cụ quá mạnh – nên kẻ làm ra không đủ sức chống lại. Tai ương sẽ truyền cho dòng họ trước.”
Trưởng tộc hỏi ngay:
“Vậy người thứ ba… là ai?”
Thầy không nói – chỉ thở dài:
“Nghiệp phải đến đúng người.”
Người thứ ba lộ diện – twist
Đêm đó, mọi người trong họ chưa ngủ, ngồi canh từng người như đếm giờ.
Đúng 1 giờ 47 phút, tiếng kêu thất thanh vang lên từ nhà bác Đoài Hệ, phó trưởng họ – người giữ chìa khóa mộ và cũng là người cuối cùng có mặt khi sửa sang mộ cụ trong ngày mưa bão.
Bác Hệ đột nhiên co giật, sùi bọt mép, miệng ú ớ:
“Con… con… chỉ muốn đổi vị trí huyệt để lấy đất xây xưởng… con xin cụ… tha…”
Nói chưa hết câu đã tắt thở.
Cả họ bàng hoàng.
Hóa ra người thứ ba chính là kẻ gây chuyện.
Sau đó, bà vợ bác Hệ khai:
“Hôm mưa, ông ấy nói chỗ mộ cụ chiếm đúng mảnh đất phong thủy ‘tọa thủy hướng sơn’, nếu san đi thì xây xưởng đắc lộc. Ông ấy cắt khăn tang, đốt nhỏ rồi bỏ vào tro cụ… để ‘đổi khí’.”
Cả họ lạnh toát.
Sau lễ giải – chuyện chưa kết thúc
Thầy Lâm làm lễ suốt đêm, lấp lại hũ tro đúng vị trí ban đầu, lập lại bát hương tổ.
Sáng hôm sau, thầy chỉ nói một câu:
“Cụ không trách con cháu thiếu lễ… chỉ trách lòng người tham quá.”
Từ đó, nghĩa trang làng Đồng Hạ không ai dám động móng, dù một tấc đất cũng không.
Và lời đồn vẫn truyền đến bây giờ:
Mộ bị nước cuốn – nhưng công lý của tổ tiên không bao giờ trôi đi.