Chiều hôm ấy, tôi – Thảo – được mời đến dự tân gia nhà bạn thân là Hạnh, ở khu ngoại ô.
Hạnh vốn nổi tiếng khéo tay, lại lấy được chồng khá giả, nên ai cũng háo hức xem “tổ ấm trong mơ” của cô ấy thế nào.
Căn nhà mới khang trang, tường sơn vàng nhạt, giữa sân còn đặt mâm cúng thổ địa chưa dọn.
Tôi bước vào, vừa kịp ngồi xuống mâm cơm thì một mùi hăng nồng sộc lên mũi.
Nhìn kỹ, bát nước chấm ngay trước mặt… là mắm tôm sống, đặc quánh, còn nổi bọt.
Tôi khẽ rùng mình.
Tôi vốn dị ứng với mắm tôm, nhìn thôi đã muốn buồn nôn. Nhưng nể Hạnh, tôi cố mỉm cười, nói tránh:
“Cậu vẫn giữ khẩu vị quê mình ghê ha.”
Hạnh chỉ cười, giọng lạ lạ:
“Ừ, ở quê tao, ai ăn cơm tân gia mà không có mắm tôm là… không may mắn đâu.”
Tôi cười gượng. Cả bữa cơm, mùi mắm tôm cứ thoang thoảng ám khắp gian nhà mới.
Đến khi chuẩn bị về, Hạnh bất ngờ chạy vào trong, ôm ra một hũ sành nhỏ, miệng buộc kín bằng dây rơm, trao tận tay tôi.
“Quà tặng cậu đấy, mắm tao tự làm. Nhưng nhớ nha — chỉ được mở khi nào cậu có cháu ngoại đầu tiên. Mở sớm là xui đấy!”
Cả bàn cười ồ, tưởng cô ấy nói đùa. Tôi cũng chỉ cầm cho có lệ rồi để quên trong cốp xe.
Ba tháng sau…
Một buổi tối, tôi đang nấu cơm thì nghe tin Hạnh mất.
Người ta bảo cô ấy sẩy thai ở tháng thứ bảy, mất máu quá nhiều, không qua khỏi.
Chồng cô – anh Phong – gục như cây chuối bị chặt, chẳng ai dám đến gần.
Đám tang của Hạnh tổ chức giản đơn, nhưng lạ thay, mùi mắm tôm lại thoang thoảng khắp sân.
Ai đi ngang cũng nhăn mặt, tưởng nhà ai nấu bún đậu.
Tôi về nhà, lòng nặng trĩu. Lúc dọn xe, chợt nhớ ra hũ mắm hôm tân gia vẫn nằm trong cốp.
Không hiểu sao, đêm ấy trời tối như mực, mưa lất phất, lòng tôi bỗng thôi thúc phải mở nó ra…
Tôi cẩn thận cắt dây rơm, vừa hé nắp, một luồng mùi tanh nồng nặc xộc thẳng lên mũi.
Không phải mùi mắm tôm bình thường — mà nồng như thịt phân hủy, ẩm, hôi và lạnh buốt.
Tôi soi đèn vào trong…
Giữa lớp mắm sẫm màu, nổi lên một vật tròn như quả trứng, trông giống… một bọc thai nhỏ quắt queo.
Tôi hét lên, ném hũ mắm xuống nền gạch, nắp vỡ, thứ chất đặc ấy tràn ra, những con giòi trắng li ti bò lổm ngổm.
Tôi ngất lịm.
Sáng hôm sau, hàng xóm báo rằng trong mâm cơm cúng ở nhà Hạnh vẫn còn nguyên một bát mắm tôm sống, bên cạnh là tấm hình siêu âm thai của cô ấy.
Trên tường, người ta tìm thấy dòng chữ viết bằng máu:
“Khi bạn có cháu ngoại… tôi sẽ về.”
Từ ngày đó, tôi bị ám ảnh bởi mùi mắm tôm.
Thỉnh thoảng đang ngủ, tôi vẫn ngửi thấy mùi ấy lẩn quẩn quanh nhà, dù tôi chưa hề có cháu ngoại nào cả…