×
×

Đang lúi húi nhặt rau ngoài hiên, bỗng tôi nghe tiế;;ng r;;;ê;;n khe khẽ vọng ra từ căn hộ bên cạnh.

Tôi và Quân cưới nhau được bảy năm. Bảy năm – không dài, nhưng cũng đủ để hai người thuộc nằm lòng từng hơi thở, từng cái thở dài, từng thói quen nhỏ nhặt nhất của nhau.

Quân ít nói, điềm tĩnh, hiền lành. Anh làm kỹ sư, thường xuyên đi công trình xa, nhưng mỗi lần về nhà đều cười hiền và hỏi:

“Em có nhớ anh không?”

Tôi vẫn thường đùa:

“Không nhớ sao nổi, vì chén bát ở nhà chưa bao giờ tự rửa.”

Cuộc sống của chúng tôi bình lặng, không ồn ào nhưng cũng chẳng thiếu ấm áp. Tôi tin vào sự chung thủy của anh như tin vào nhịp tim mình.


Nhà tôi ở khu tập thể cũ, tường mỏng, mỗi nhà ngăn cách bằng lối hành lang nhỏ. Bên cạnh là căn hộ của chị Mai – người hàng xóm mới chuyển tới vài tháng, trẻ trung, góa chồng, sống một mình. Tôi vẫn hay giúp chị mấy việc lặt vặt, thỉnh thoảng hai chị em ngồi nói chuyện.

Tối hôm đó, tôi về nhà sớm hơn thường lệ. Quân báo đi công trình ba ngày, tôi định tranh thủ dọn dẹp rồi sang gửi ít đồ ăn cho chị Mai.

Đang lúi húi nhặt rau ngoài hiên, bỗng tôi nghe tiếng rên khe khẽ vọng ra từ căn hộ bên cạnh. Ban đầu tôi tưởng mình nghe nhầm, nhưng càng lúc tiếng càng rõ – ướt át, đứt quãng, rất… quen.

Tim tôi chợt đập mạnh.

Giọng đó… giống hệt Quân.

Tôi sững sờ, tai nóng ran, chân run bần bật. Lý trí nói “không thể nào”, nhưng trái tim thì dồn dập như muốn xé toang lồng ngực.

Tôi áp tai vào tường, nghe rõ mồn một từng tiếng thở, tiếng giường gỗ cọt kẹt, tiếng người đàn bà rên nho nhỏ.

Mọi thứ quay cuồng.

Không kịp suy nghĩ, tôi lao ra ngoài, đập cửa ầm ầm:

“Chị Mai! Mở cửa! Là tôi – Hạnh đây!”

Bên trong im bặt. Chỉ vài giây sau, tiếng chân lộp cộp. Cửa mở hé. Chị Mai xuất hiện, mặc áo choàng ngủ, tóc rối, mặt đỏ bừng:

“Ơ… Hạnh? Có chuyện gì thế?”

Tôi gần như hét lên:

“Chồng tôi đâu?”

Chị Mai tròn mắt, rồi bật cười khan:

“Chồng cô? Làm gì có. Tôi ở một mình mà.”

Căn phòng sau lưng chị trống trơn, chỉ có chiếc quạt trần quay lặng lẽ. Không có ai cả.

Tôi nhìn quanh, ngơ ngác, cổ họng nghẹn ứ. Tiếng thở vừa rồi… chẳng lẽ tôi tưởng tượng ra sao?

Ngay lúc đó, tiếng mở cửa phòng bên vang lên. Quân bước ra từ nhà tôi, trên tay cầm túi thuốc. Anh nhìn thấy tôi thì nhíu mày:

“Em làm gì ở đây? Anh vừa sang nhà chị Mai đưa thuốc giảm đau. Chị ấy bị co thắt dạ dày, anh pha nước cho uống. Anh gọi em mãi không thấy.”

Tôi chết lặng. Nhìn sang chị Mai, chị cũng đang ôm bụng, mồ hôi lấm tấm.

Tất cả khớp với nhau.

Tôi thấy máu nóng dồn lên mặt. Cảm giác vừa xấu hổ, vừa nhẹ nhõm, vừa buồn cười cho chính mình. Tôi lí nhí xin lỗi, quay về phòng.

Đêm đó, tôi nằm bên Quân mà nước mắt rơi. Không phải vì nghi ngờ, mà vì tôi sợ mất niềm tin. Anh ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ:

“Em đừng nghĩ linh tinh. Anh chưa bao giờ phản bội em.”

Tôi gật đầu, cố tin. Và suốt hai tháng sau, mọi thứ trở lại bình thường.


Cho đến một buổi chiều khác.

Tôi đang dọn tủ quần áo thì thấy trong ngăn kéo của Quân có một chiếc điện thoại cũ, màn hình nứt. Anh chưa bao giờ dùng hai máy, nên tôi tò mò mở ra. Mật khẩu chính là ngày cưới của chúng tôi – như thường lệ.

Điện thoại hiện ra loạt tin nhắn từ số lạ, lưu tên là M.

– “Chiều qua anh sang tí nữa thì chết, may mà cô ta không thấy.”
– “Anh nhớ mùi của em.”
– “Ngày mai chồng em về, anh đừng qua nữa nhé.”

Tôi run rẩy, tim như rơi xuống vực. “Chồng em” — nghĩa là người nhắn đã có chồng, và người kia chính là… Quân.

Tôi kéo xuống cuối cùng. Một tin nhắn ảnh hiện ra. Trong hình là chị Mai, cười mỉm, mặc váy ngủ.

Mọi thứ tối sầm.


Tôi ngồi phệt xuống sàn, nước mắt tuôn như suối. Tất cả những gì tôi từng cố tin hóa ra chỉ là một kịch bản anh ta dựng lên quá khéo.

Cái “cơn đau dạ dày” hôm đó – có lẽ chỉ là màn kịch.
Cái điện thoại cũ – chính là nơi họ giấu giếm tôi.

Tôi không gào lên, không đập phá. Chỉ lặng lẽ đặt lại chiếc máy vào chỗ cũ. Trong đầu tôi vang lên tiếng rên rỉ hôm nào – hóa ra nó vẫn là thật, chỉ có tôi là kẻ duy nhất tin rằng mình đã hiểu lầm.


Tối đó, Quân về muộn. Anh cười, hôn nhẹ lên má tôi:

“Hôm nay anh bận chút ở công trình. Em ăn cơm chưa?”

Tôi mỉm cười, như chưa từng biết gì. Tôi bày cơm ra, nói nhỏ:

“Em có nấu món anh thích – cá kho tộ.”

Anh ăn ngon lành. Giữa bữa, tôi rót thêm chén rượu, chạm cốc cùng anh.

“Uống đi, cho ấm bụng.”

Anh cười, uống cạn. Tôi cũng uống.

Rượu trôi xuống cổ họng, nóng rát. Tôi nhìn người đàn ông trước mặt – người tôi từng yêu, từng tin, từng gọi là chồng – và chợt thấy xa lạ như một kẻ qua đường.

Sau bữa ăn, tôi vào phòng tắm, mở nước thật to để át đi tiếng nức nở. Ngoài kia, Quân đang cười nói điện thoại, giọng khẽ khàng:

“Ừ, mai anh qua. Cô ấy không nghi ngờ gì đâu.”

Tôi nhìn mình trong gương – khuôn mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe – và chợt thấy bình tĩnh đến lạ.


Ba ngày sau, tôi xin nghỉ phép, về quê. Tôi nói với Quân là mẹ ốm. Anh tiễn ra cửa, dặn dò đủ thứ.
Ngay tối đó, tôi gửi cho anh một tin nhắn duy nhất:

“Em biết hết rồi. Đừng tìm em nữa.”

Tôi chặn số, tắt máy.

Một tuần sau, người hàng xóm gọi: Quân bị tai nạn trên đường công tác, gãy chân, phải nhập viện. Tôi không quay lại.

Người ta nói anh nằm viện mấy tháng, chị Mai đến chăm. Tôi nghe mà chỉ thấy một khoảng trống lạnh lẽo trong ngực – không phải vì hận, mà vì tôi đã hết thương.


Hai năm trôi qua. Tôi chuyển chỗ ở, bắt đầu công việc mới. Một chiều mưa, tôi nhận được bưu phẩm không đề tên người gửi. Bên trong là một bức thư và chiếc điện thoại cũ.

Thư viết bằng nét chữ quen thuộc:

“Anh xin lỗi. Ngày hôm đó thực sự chị Mai đau bụng, anh sang giúp. Nhưng sau lần đó, chị ấy tấn công anh. Anh đã yếu lòng. Anh sợ mất em nên dối. Giờ anh sắp đi xa, chỉ mong em tha thứ.
Nếu em còn giữ lòng tin, hãy mở tin cuối cùng trong máy. Anh muốn em biết sự thật.”

Tôi mở máy. Tin nhắn cuối cùng, ngày gửi trước khi tôi rời đi, là một đoạn ghi âm ngắn.

Trong đó là giọng của Quân, xen lẫn tiếng nấc của chị Mai:

“Anh xin lỗi… dừng lại đi, đừng thế này nữa…”
“Anh vẫn yêu cô ấy à?”
“Anh yêu vợ anh. Còn em, chỉ là sai lầm.”

Đoạn ghi âm dừng lại ở đó.

Tôi ngồi lặng, nước mắt rơi mà không biết vì thương hay vì muộn.

Cái đêm tôi lao đi trong hoảng loạn, tưởng rằng mình đã sai, rồi lại tưởng rằng mình đã bị lừa – hóa ra cả hai đều đúng.

Tôi hiểu lầm khi nghĩ anh phản bội, rồi sai lầm khi tin rằng anh không phản bội.
Tình yêu của chúng tôi đã bị bào mòn giữa hai chữ “nghi ngờ” và “tha thứ” – không ai đủ mạnh để giữ, cũng không ai đủ dứt để buông.


Giờ đây, mỗi khi nghe tiếng rên khe khẽ vang lên từ đâu đó – trong phim, trong đời – tôi lại khẽ rùng mình. Không phải vì ghen tuông hay đau đớn nữa, mà vì nó nhắc tôi nhớ:

Có những âm thanh dù chỉ nghe một lần, cũng đủ làm thay đổi cả một cuộc đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News