1. NGƯỜI PHỤ NỮ BÊN CẠNH CHỒNG TÔI
Tôi là Lan, 45 tuổi, giáo viên tiểu học.
Chồng cũ tôi – Quang, 47 tuổi – là kỹ sư xây dựng, còn con trai tôi – Minh, 19 tuổi – đang học năm nhất đại học.
Tôi và Quang ly hôn cách đây 8 năm. Lý do không phải vì người thứ ba, mà vì chúng tôi quá nhiều bất đồng, cãi vã khiến Minh lúc đó mới 11 tuổi chịu tổn thương. Tôi chấp nhận để Minh sống với bố vì công việc của tôi khi ấy quá bận, còn Quang thì có điều kiện kinh tế hơn.
Một năm sau, Quang cưới Lệ, một phụ nữ gần 30, xinh đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng, khéo léo. Minh gọi chị ta là “mẹ Lệ” rất nhanh.
Tôi không phản đối.
Ngược lại, tôi cảm thấy mừng vì con có người chăm sóc.
Nhưng càng lớn, Minh càng xa cách tôi. Mỗi lần tôi gọi điện, nó lạnh nhạt:
– Mẹ đừng soi mói chuyện nhà con.
– Mẹ Lệ bảo sống như mẹ là ích kỷ.
– Mẹ đừng cố tách bố con ra khỏi mẹ Lệ nữa được không?
Tôi nghẹn.
Tôi chưa từng nói gì về Lệ cả.
Nhưng dường như Minh bị ai đó “rót vào tai” rằng tôi là người chen ngang, ganh tị, thích phá.
Tôi chịu đựng suốt nhiều năm.
Đến năm Minh 19 tuổi, mọi chuyện bùng lên.

2. CON TRAI ĐỔ LỖI CHO TÔI
Hôm đó, nó đến nhà tôi, đóng sầm cửa:
– Mẹ đừng gặp bố nữa! Mẹ Lệ khóc vì mẹ đấy!
Tôi sững người:
– Mẹ chỉ đến gửi ít đồ Tết cho bố con, mẹ đâu nói gì…
– Nhưng mẹ Lệ bảo mẹ nhìn chị ấy với ánh mắt ghen tức. Mẹ Lệ còn bảo mẹ bịa chuyện để chia rẽ gia đình con!
Tôi hỏi nó đúng một câu:
– Con tin mẹ hay tin mẹ Lệ?
Minh đáp, không chần chừ:
– Con tin mẹ Lệ.
Tôi im bặt.
Người đẻ ra nó… lại đứng sau một người phụ nữ khác trong lòng nó.
Đau đến mức không khóc nổi.
Nó tiếp tục chì chiết:
– Con biết mẹ vẫn nghĩ mẹ Lệ cướp bố. Mẹ ích kỷ vừa thôi. Mẹ ấy chăm bố, chăm con suốt mấy năm nay. Mẹ chỉ đến quăng vài túi đồ rồi giận dỗi.
Tôi nhìn nó, giọng trầm:
– Con hiểu gì về những gì đã xảy ra 8 năm trước?
Minh nhếch môi:
– Ít nhất con cũng biết mẹ Lệ chưa bao giờ nói xấu mẹ, còn mẹ lúc nào cũng tìm cách bới đểu người ta.
Tôi nuốt nghẹn.
Tôi chưa từng nói xấu cô ta nửa chữ.
Đến lúc đó tôi biết: con tôi đã bị dẫn dắt quá sâu.
Và đã đến lúc tôi phải mở chiếc tủ áo gỗ lim trong phòng ngủ – nơi tôi cất thứ mà chưa bao giờ muốn để Minh thấy.
Tôi nói:
– Vào phòng mẹ đi. Mẹ cho con xem thứ này xong… con muốn ghét mẹ cũng được.
3. CHIẾC TỦ QUẦN ÁO BỊ NIÊM KÍN 8 NĂM
Đó là chiếc tủ gỗ lim cũ, tôi mua hồi Minh còn học mẫu giáo.
Tôi đã khóa nó suốt 8 năm, từ ngày ly hôn.
Minh đứng khoanh tay:
– Mẹ lại bày trò gì nữa đây?
Tôi không đáp.
Tôi mở tủ.
Bên trong có ba chiếc hộp:
Một hộp màu đen
Một hộp màu xanh navy
Một phong bì dày niêm kín
Tôi lấy hộp màu đen, đặt trước mặt Minh.
– Con mở ra đi.
Minh mở, rồi lặng người.
Bên trong là:
Một chiếc điện thoại cũ kỹ
Một usb
Một cuốn nhật ký mỏng
Minh nhìn tôi đầy khó hiểu:
– Đây là cái gì?
Tôi đáp:
– Là lý do mẹ và bố con ly hôn. Và là lý do mẹ chọn rời đi mà không nói gì.
Minh nhìn tôi như không tin.
Tôi lấy chiếc điện thoại cũ – máy tôi dùng 8 năm trước – bật lên.
Trong mục ghi âm, có một file mang tên “Đêm 15/3”.
Tôi bật lên.
Giọng trong máy vang ra, rõ đến lạnh người.
Đó là cuộc cãi nhau của tôi và Quang, tối trước ngày ký đơn ly hôn.
Quang hét:
“Anh không chịu nổi nữa! Chính mẹ em mới là người can thiệp phá hoại!”
Tôi khóc trong máy:
“Quang, em chưa nói gì với mẹ. Chính mẹ anh mới là người ép tụi mình phải bỏ nhau vì nghĩ em không xứng.”
Quang đập bàn:
“Em không thấy 2 năm nay mẹ anh đối xử với em thế nào sao? Bát cơm còn không cho em ngồi cùng? Cả nhà anh coi em như cái gai. Anh chịu đựng đủ rồi!”
Một tiếng nấc nghẹn.
Là tiếng tôi.
Tôi nghe lại mà hai tay vẫn run bần bật.
Nghe hết đoạn ghi âm gần 4 phút, Minh tím tái:
– Đây… là…
Tôi đáp:
– Bằng chứng mẹ giữ để nếu sau này con hỏi, mẹ sẽ nói. Nhưng suốt 8 năm con chưa hỏi mẹ một câu.
Minh cắn môi, rõ ràng bối rối.
Nhưng đó mới chỉ là phần nhỏ.
4. BÍ MẬT VỀ NGƯỜI MẸ KẾ
Tôi đưa Minh chiếc USB trong hộp.
Trong USB là hơn 40 đoạn video do camera giấu trong phòng bếp ngày tôi còn sống với Quang.
Ngày đó, do liên tục bị mẹ Quang nói xấu, vu khống, tôi đã lắp camera để bảo vệ mình nếu chuyện nổ ra.
Tôi mở một clip.
Trong clip, mẹ Quang và em gái Quang ngồi nói rất rõ:
– Con bé Lan nó vô phúc mới đẻ được mỗi thằng cu. Phải ly dị đi để cưới cái Lệ kia, con bé ấy mới xứng.
– Nó hiền nên dễ đá. Mày cứ làm to chuyện lên, thằng Quang nó sẽ bỏ.
Và mẹ Quang đáp:
– Tao lo xong hết rồi. Chỉ cần con Lệ ngoan một chút, nó sẽ vào nhà này.
Minh đứng dậy:
– Mẹ đang dựng chuyện!
Tôi bình thản:
– Còn nữa. Con mở hộp màu xanh đi.
Minh mở.
Bên trong là:
Sao kê chuyển tiền của Quang cho Lệ từ 9 năm trước, tức là trước ngày chúng tôi ly hôn.
Tin nhắn của mẹ Quang gửi cho Lệ: “Tao nói rồi, chỉ cần mày làm nó tin mày, đuổi được con Lan đi là xong.”
Tôi nói nhẹ:
– Mẹ không trách bố con. Bố con bị gia đình và Lệ dẫn dắt. Mẹ im lặng vì không muốn con thấy cảnh bố mẹ đổ lỗi nhau.
Minh sững sờ.
Sắc mặt nó chuyển từ giận dữ, sang bàng hoàng, rồi đến sợ hãi.
5. PHONG BÌ NIÊM KÍN – CÚ TWIST LỚN NHẤT
Tôi đưa Minh phong bì cuối cùng.
– Đây là thứ quan trọng nhất.
Minh mở phong bì, rút ra hàng loạt giấy tờ.
Hóa đơn viện phí
Kết luận bác sĩ
Ảnh chụp kết quả xét nghiệm
Mắt nó mở lớn khi thấy dòng chữ:
“Sản phụ: Trần Thị Lệ – thai 8 tuần – ngày khám: 10/2 (năm chúng tôi chưa ly hôn)”
Tôi nói, giọng đều như đã chuẩn bị sẵn từ rất lâu:
– Lệ có thai với bố con khi mẹ và bố chưa ly hôn. Nhưng mẹ Quang ép Lệ đi phá, để giữ tiếng cho gia đình. Mẹ không muốn con biết chuyện này vì đó là đứa bé… vô tội.
Minh mặt tái như không còn giọt máu:
– Không… không thể nào…
Tôi nhìn thẳng vào mắt con trai:
– Con có biết tại sao Lệ luôn miệng nói rằng mẹ ghét chị ta? Vì chị ta sợ con biết sự thật.
Minh lùi lại một bước.
Môi run bần bật.
– Mẹ… sao mẹ chịu đựng được suốt từng ấy năm…?
Tôi chỉ đáp:
– Để con lớn lên không oán hận bố. Mẹ chỉ cần điều đó.
Minh khóc.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy nó khóc như vậy.
Nó gào lên:
– Con… con ngu quá… Mẹ ơi…
Rồi nó chạy khỏi nhà tôi, vừa khóc vừa run.
Tôi không gọi nó lại.
Tôi biết nó cần thời gian để chấp nhận sự thật.
6. HẬU QUẢ
Tối hôm đó, Minh về nhà bố, đập cửa hét lên:
– Tại sao bố và mẹ Lệ nói dối con?!
– Tại sao bố để con ghét mẹ?!
Quang chết sững khi Minh ném các giấy tờ lên bàn.
Mẹ Quang ngồi thụp xuống.
Lệ đứng không vững.
Một lúc sau, Minh chạy bộ trở lại nhà tôi, ôm tôi thật chặt.
– Con xin lỗi… xin lỗi mẹ… Mẹ phải nói sớm chứ…
Tôi vuốt lưng nó:
– Con ơi, nếu mẹ nói sớm khi con còn nhỏ, con sẽ tổn thương nhiều hơn. Mẹ sẵn sàng để con hiểu lầm, miễn là con lớn lên tử tế.
Minh ôm mặt, khóc:
– Mẹ ơi, con chỉ còn mẹ thôi…
Tôi cũng muốn khóc.
Nhưng tôi giữ bình tĩnh.
Vì cuối cùng, điều tôi giữ suốt 8 năm… đã được nói ra.
7. KẾT
Một tháng sau, Minh chuyển về sống với tôi.
Tôi không hận ai, cũng không trách ai.
Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm.
Minh nói:
– Con muốn bắt đầu lại… với mẹ.
Tôi cười, lần đầu tiên cười nhẹ lòng sau 8 năm:
– Từ nay con không phải đứng về phía ai nữa. Con chỉ cần sống đúng với lòng mình.
Ngoài trời gió nhẹ.
Tôi nhìn chiếc tủ gỗ lim đã mở toang.
Những bí mật ấy… cuối cùng cũng đã được trả lại cho sự thật.