×
×

Cả họ tôi trầm trồ, tôi cũng mừng thầm, nghĩ con gái mình thật có phúc, được gả vào chỗ tử tế tặng quá nhiều của hồi môn

Ngày cưới con gái tôi, cả họ ai cũng khen:

“Bên nhà trai khá giả lắm, nhìn vàng đeo trên người con dâu mà sáng rực cả sân!”

Đúng là hôm ấy, bàn lễ nhà trai mang sang toàn hộp đỏ: vòng cổ, kiềng tay, lắc chân, nhẫn — nhìn qua cũng phải vài trăm triệu. Cả họ tôi trầm trồ, tôi cũng mừng thầm, nghĩ con gái mình thật có phúc, được gả vào chỗ tử tế.

Chồng tôi thì nằm viện thời điểm đó, vừa mổ xong, không đến dự được. Tôi lo toan mọi việc, vừa mừng vừa xúc động.

Thế rồi, đúng một tháng sau đám cưới, chồng tôi bỗng tái phát, phải phẫu thuật gấp. Hơn 200 triệu đồng bay vèo chỉ trong mấy ngày. Tôi vét sạch tiền, bán nốt trang sức cưới của mình, rồi đi vay mượn khắp nơi.

Chồng vừa về được ít hôm, tôi lại dính nợ lô đề gần 100 triệu – lỗi ngu muội, tôi không dám chối.
Bần cùng, tôi mới đánh liều mượn tạm vàng cưới của con gái, tính sau này kiếm tiền sẽ trả lại.

Tối ấy, đợi con đi làm về muộn, tôi lén mở tủ lấy chiếc hộp đỏ mà hôm cưới nhà trai tặng. Hộp còn nguyên niêm phong, sáng bóng. Tôi mở ra…

Khoảnh khắc đó, tim tôi như ngừng đập.
Bên trong không phải vàng, mà là toàn đồ xi mạ, nhẹ hều, rỗng ruột — nhẫn thì tróc sơn, dây chuyền dán keo silicon để đính hạt pha lê giả.
Tôi bủn rủn cả người, run run soi lại từng món – không có cái nào thật.

Ngay sáng hôm sau, tôi mang vài món ra tiệm vàng kiểm tra, chủ tiệm nhìn tôi thương hại:

“Chị ơi, đây là đồ mạ vàng thôi, bán cân ký cũng chưa được 200 nghìn…”

Tôi choáng váng, nước mắt cứ thế trào ra.
Gọi điện hỏi con gái, nó sững người bảo:

“Con… con cũng không biết. Anh ấy nói của hồi môn tượng trưng thôi, mẹ à, sau này còn mua thật.”

Tôi cúp máy, ngồi lặng người nhìn chiếc hộp rỗng, lòng vừa xót vừa uất.
Ngày cưới, vàng rực rỡ chỉ để làm màu cho thiên hạ khen ngợi — còn tình nghĩa, lòng người thì rỗng ruột như chính mấy món đồ kia.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News