×
×

Tháng trước, ông nghe tin căn nhà đầu xóm – của bà Lệ năm xưa – bỏ trống hơn 10 năm, rao bán rẻ như cho vì… chẳng ai dám ở

Ở xã Tân Túc, nhắc đến gia đình ông Tòng – bà Liễu ai cũng biết: giàu nhất xóm nhờ nuôi hàng trăm con vịt và làm dịch vụ thu mua. Tài sản có đã nhiều, nhưng ông Tòng vẫn thích “gom” đất, gom nhà bỏ hoang.

Tháng trước, ông nghe tin căn nhà đầu xóm – của bà Lệ năm xưa – bỏ trống hơn 10 năm, rao bán rẻ như cho vì… chẳng ai dám ở. Người ta kể loáng thoáng chuyện bà Lệ mất đột ngột, rồi nhà không có người trông, đêm nào cũng nghe tiếng động lạ.

Ông Tòng cười khẩy:

“Ma cỏ gì, người sống còn sợ tui chứ ma nào dám!”

Thế là ông ký giấy mua ngay.
Vợ chồng quyết định tối đó vào ở luôn để trông coi trước khi sửa sang.


ĐÊM ĐẦU TIÊN

Căn nhà cũ mùi bụi, tường mốc, nền lát gạch hoa kiểu cũ lổm nhổm. Bà Liễu hơi ớn, nhưng ông Tòng mạnh miệng:

“Sợ gì! Có tui đây.”

Tối đó, hai vợ chồng trải tạm cái chiếu dưới nền phòng ngủ, bật bóng đèn vàng mờ rồi nằm.

Chưa được một tiếng, dưới gầm giường gỗ cũ bên cạnh bỗng vang lên tiếng “lạch cạch… lạch cạch… xè… xè…” như có ai cào, ai thở, ai kéo sắt.

Bà Liễu tái mặt:

“Ông ơi… nghe gì không?”

Ông Tòng cứng giọng:

“Chuột chứ gì!”

Nhưng chỉ vài giây sau, một tiếng “hự… hự…” như tiếng người rên đau vang lên từ chính gầm giường ấy.

Cả hai người nhìn nhau, rồi cùng… đứng hình.

Bà Liễu run:

“Ông… hay mình ra ngoài ngủ?”

“Không! Xuống xem cái coi! Ma quỷ gì tui không tin!”

Nói xong, ông thò đèn pin cúi xuống gầm giường…

hai vợ chồng tái xanh mặt.


THỨ Ở DƯỚI GẦM GIƯỜNG

Không phải bóng đen.
Không phải ma.
Mà là một người đàn ông gầy rộc, bẩn thỉu, mắt mở trừng trừng, tay đang ôm cái chân đầy vết thương đã hoại tử, mủ chảy vàng cả nền gạch.

Ông ta thều thào:

“Làm ơn… cứu tôi…”

Bà Liễu suýt ngất.
Ông Tòng lùi lại ba bước, tim đập thình thịch.

Một lúc sau lấy lại bình tĩnh, ông bật đèn to soi kỹ. Người đàn ông này khoảng ngoài 50 tuổi, tóc tai rối, quần áo nát tươm, bốc mùi kinh khủng.

Ông ta còn run run nói:

“Tôi… tôi là Vinh… chồng bà Lệ…”

Cả hai chết lặng.

“Bà Lệ… chết mười năm rồi mà?”

Người đàn ông thở khó nhọc:

“Bà ấy… mất vì bệnh. Tôi… sau đó bị tai biến… không đi lại được. Con cái đi hết. Không ai lo.”

Giọng ông nghẹn:

“Tôi sống… ẩn dưới gầm giường… ăn đồ xin, đồ thừa… ai tưởng nhà bỏ hoang nhưng… tôi còn ở đây…”

Hai vợ chồng nổi gai ốc.
Không phải ma – mà là một con người sống trong địa ngục 10 năm qua.


SỰ THẬT KHÔNG AI NGỜ

Sau khi gọi xe cứu thương, đưa ông Vinh đi bệnh viện, bác sĩ nói:

“Chỉ cần chậm vài ngày nữa là chết vì nhiễm trùng toàn thân.”

Tin tức lan cả làng. Ai cũng sốc:

“Thảo nào mười năm nhà có tiếng người… tưởng ma ai ngờ ông Vinh còn sống!”

Một cán bộ xã xác nhận:

Ông Vinh sau khi vợ mất thì suy sụp, con cái đi xa không liên lạc. Bị tai biến không ai phát hiện, rồi tự lết vào gầm giường sống lay lắt. Thỉnh thoảng có người mang đồ sang vì tưởng ông… là người vô gia cư đến tá túc.

Không ai dám nghĩ… ông đã sống một mình như vậy suốt 10 năm.


CÁI KẾT

Ngày ông Vinh xuất viện, chính vợ chồng ông Tòng đứng ra làm thủ tục đưa về nhà dưỡng lão của xã.

Ông Tòng thở dài:

“Tui tưởng trong nhà có ma… ai dè có người sống còn khổ hơn ma.”

Ngôi nhà được sửa sang lại.
Không treo bùa, không đốt vía.
Chỉ đặt một bát cơm, chén muối trước cửa như lời ông Tòng nói:

“Cúng cho bà Lệ… nhắn rằng tui hứa sẽ giúp chồng bà sống cho ra người.”

Không ai biết sau này ông Vinh sống được bao lâu, nhưng chắc chắn:

Đêm đầu tiên của vợ chồng ông Tòng ở căn nhà “ma” là đêm họ nhìn thấy một câu chuyện đau nhất – không phải chuyện ma, mà là chuyện người bị bỏ quên.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News