×
×

Gia tài 7–8 tỷ của gia đình tôi, của bố mẹ tôi, của chính mồ hôi tôi bao năm tích góp… Vợ bảo chỉ cần ký một cái là biến thành “tài sản riêng của cô ấy”.

Sáng nay, trong cái quán café quen sau khi đưa con đến trường, tôi ngồi nhìn ly đen đá mà tay cứ run. Tối qua tôi vừa đề nghị ly hôn. Sáu năm hôn nhân. Hai đứa con. Một căn nhà. Một mảnh đất. Và một cú tát thẳng vào lòng tin của tôi từ người đàn bà mà tôi từng nghĩ sẽ đi cùng mình cả đời.


1. Sáu Năm “Bình Yên” Tôi Tự Mình Xây

Tôi làm việc quần quật. Ngày công ty 30 triệu, tối dạy ngoại ngữ, tháng nào kém lắm cũng trên 50 triệu.
Vợ tôi làm hành chính, lương 7 triệu rưỡi. Tôi không bao giờ phàn nàn. Tiền vào bao nhiêu tôi đều đưa hết cho vợ giữ.

Tôi luôn nghĩ: Gia đình là để yêu, không phải để tính toán.

Trước khi cưới, tôi đã có chút vốn: đi Hàn Quốc về dành dụm được mua một mảnh đất 2 tỷ. Sau khi cưới một năm, bố mẹ tôi cho hai vợ chồng một mảnh đất 3 tỷ nữa. Đều ghi tên hai vợ chồng. Cả nhà đều bảo:

“Ghi chung cho vợ chồng nó hạnh phúc.”

Tôi tin điều đó.

Chúng tôi bán mảnh đất cũ, xây nhà hơn 1.8 tỷ – toàn bộ đều từ số tiền tôi dành dụm bao năm trời. Tôi chỉ mong vợ con có chỗ ở đàng hoàng.

Vợ chưa từng phải trả bất kỳ đồng nào cho căn nhà đó.

Nhưng tôi không để tâm. Nghĩ rằng lo được cho gia đình là niềm hạnh phúc của người đàn ông.


2. Cuộc Sống Tưởng Bình Yên… Cho Đến Khi Vợ Mở Miệng

Một tuần trước, vợ tôi bỗng bảo:

“Anh ký vào đây. Từ chối tài sản chung của mảnh đất mới. Bố mẹ em cho em riêng.
Em muốn đứng tên một mình.”

Tôi nghe mà sững người.

Gia tài 7–8 tỷ của gia đình tôi, của bố mẹ tôi, của chính mồ hôi tôi bao năm tích góp…
Vợ bảo chỉ cần ký một cái là biến thành “tài sản riêng của cô ấy”.

Tôi hỏi:
“Sao phải đứng tên riêng? Anh với em là vợ chồng mà.”

Cô ấy lạnh tanh:

“Để phòng thân. Anh không cần lo.”

Phòng thân?
Phòng thân khỏi chính người chồng đã chăm lo cho cô ta 6 năm ư?

Tôi cười nhạt, nỗi đau nghèn nghẹn trong cổ.
À, hóa ra bao năm qua cô ấy luôn nghĩ ngày nào đó tôi sẽ cướp nhà, cướp đất của cô ấy?


3. Khoảnh Khắc Tôi Biết Hôn Nhân Này Đã Chết

Ba ngày liền tôi không ngủ.

Tôi nhìn hai đứa con ngủ ngon trong phòng. Nhớ những lần thức trắng làm việc, những đêm vợ con ngủ còn tôi chạy dạy thêm để có 2–3 triệu phụ vào tiền sữa, tiền bỉm.

Vậy mà cuối cùng, người vợ mình yêu lại xem mình như kẻ có thể đoạt tài sản bất cứ lúc nào.

Tối qua, tôi nói:

“Từ lúc cưới đến giờ, anh luôn cố gắng vì em. Em chưa từng bị anh phân biệt một đồng. Căn nhà này, mảnh đất này… đều từ công sức anh. Nếu em muốn giữ làm của riêng thì anh nhận ra… chúng ta không còn là vợ chồng nữa.”

Cô ấy im lặng.
Cái im lặng khiến tim tôi như rơi xuống đáy.


4. Quyết Định

Tôi đứng dậy, nhìn căn nhà mình đổ bao tâm huyết. Rồi nói:

“Ly hôn đi.
Hai đứa con anh nuôi.
Nhà xe tài sản chia đôi.
Em muốn có tài sản riêng? Anh cho em thêm.
Nhưng anh không thể sống với một người chỉ nhìn anh qua giá trị tài sản.”

Nói xong, tôi thấy nhẹ đến mức đáng sợ.

Khi tình nghĩa đã cạn, mọi thứ còn lại chỉ là phép tính.


5. Sáng Nay

Tôi xin nghỉ phép, đưa con đi học rồi ngồi trong quán café viết những dòng này.

Bên ngoài trời mưa.
Mùi cà phê đắng nhưng vẫn nhẹ hơn cái cảm giác bị người mình yêu nhất nghi ngờ.

Tôi không tiếc tiền.
Tôi chỉ tiếc… một người vợ từng nắm tay tôi trước bàn thờ mà thề rằng “có nhau đến cùng”.

Có lẽ chính khoảnh khắc cô ấy đưa tờ giấy yêu cầu “từ chối tài sản chung”
… là lúc hôn nhân của chúng tôi thực sự kết thúc.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News